2
Tôi im lặng quay người định rời đi.
Hạ Điềm Điềm bất ngờ đẩy cửa bước ra.
Thấy sắc mặt tôi không tốt, nó chạy tới, thân thiết nắm tay tôi:
“Tinh Dao, cậu sao ? Đã vào lớp chọn rồi mà sao vẫn trông buồn thế?”
Tôi liếc nó một cái, không đáp.
Nó như chợt hiểu ra:
“À, tớ biết rồi, chắc cậu đang lo bị loại khỏi lớp chọn đúng không?”
Nó khúc khích, tiện tay lấy một cây xích cho vào miệng.
Vừa khoác vai tôi như mọi khi, vừa nhai vừa lúng búng :
“Cậu đừng nghe thầy dọa. Cứ yên tâm đi, sau này mỗi kỳ thi tớ đều cho cậu chép.”
“Đảm bảo cậu tuyệt đối không bị loại khỏi lớp chọn đâu.”
Nhìn vẻ hào phóng tự đắc của nó…
Tôi ngẩng đầu, mỉm với nó:
“Ừ, Điềm Điềm, thì… nhờ cậu rồi.”
Nhịp học ở lớp chọn cực kỳ nhanh.
Câu giáo viên hay nhất là:
“Chỗ này mấy em chắc chắn đã biết rồi, nên thầy không giảng kỹ nữa.”
Tôi mặt ngu ngơ đứng hình.
Tôi đâu có biết mấy cái đó đâu! Tôi chưa từng học mà!
Tôi muốn giơ tay hỏi cho rõ, quanh thì ai cũng mặt mày bình thản.
Cứ như… ai cũng hiểu cả?
Tôi đành lặng lẽ bỏ tay xuống.
Tôi không ngờ, ở lớp cũ là tôi nghe không hiểu, còn ở đây thì giáo viên thậm chí chẳng thèm giảng.
Cũng khó trách Hạ Điềm Điềm phải hao tâm tổn trí đưa tôi vào lớp này.
Như nó đó, loại ngốc như tôi mà vào đây thì chỉ như nghe thiên thư, hoàn toàn lãng phí thời gian.
Tôi sốt ruột đến mức vò đầu bứt tóc, các thủ khoa trong hệ thống chịu hết nổi, lôi ý thức tôi vào và bắt đầu nhồi nhét cấp tốc.
Cuối cùng, tôi cũng gỡ rối đống hỗn độn trong đầu, thậm chí còn hiểu sâu và vận dụng thêm nhiều kiến thức khác.
Tan tiết, tôi đang tu ừng ực chai nước thì Hạ Điềm Điềm bước tới.
“Tinh Dao, cậu đang chữa cháy à? Uống nước như trâu thế kia.”
Tôi nhếch miệng gượng, “Một tiết học thôi mà đầu tớ như CPU sắp cháy rồi.”
Gương mặt Hạ Điềm Điềm lướt qua một tia khinh thường xen chút đắc ý.
“Có đến mức đó không trời?”
Nó vừa vừa lôi từ ngăn bàn ra một cuốn tiểu thuyết ngôn .
“Cho cậu nè, đọc lén trong giờ học cho đỡ stress.”
Tôi ngại ngùng đẩy lại, “Không , tớ đã học không kịp rồi, còn dám đọc truyện nữa thì tiêu mất.”
“Nè, sợ gì!” – Nó nhét sách vào tay tôi – “Nếu cần, buổi tự học tối tớ kèm cho.”
Tôi lạnh trong lòng.
Muốn kéo tôi chết chung, nó cũng nhiệt dữ.
Bề ngoài tôi vẫn ra vẻ không nghi ngờ gì, lật vài trang sách rồi :
“Điềm Điềm, cậu tốt với tớ thật đó!”
Đến buổi tự học tối, tôi mang vở qua hỏi Hạ Điềm Điềm một bài toán.
Nó cau mày, bực bội đẩy vở trả lại cho tôi.
“Tớ còn chưa xong bài tập, lấy đâu ra thời gian mà dạy cậu? Mấy bài dễ thế này, cậu tự nghĩ đi, chắc chắn .”
Có lẽ sợ tôi giận, nó lại ngẩng mặt lên, nhoẻn :
“Tinh Dao, đừng tự tạo áp lực cho mình quá. Bài nào không biết thì cứ bài tiếp theo, đợi tớ xong việc rồi sẽ qua giảng cho.”
Nói xong là không thèm liếc tôi thêm cái nào.
Cũng tốt, tôi còn đang lo nó nhận ra điểm khác thường ở tôi.
Sau hai tiết tự học, tôi đã sắp xếp lại toàn bộ ngữ pháp tiếng Anh.
Quá trình đó vừa phê vừa đau khổ.
Khó quá, tôi bèn hỏi mấy thủ khoa trong hệ thống:
“Anh chị ơi, dù sao mấy người cũng đang ở trong đầu em, hay là đến ngày thi thì thi luôn giùm em lên Thanh Hoa – Bắc Đại cho rồi!”
Giấc mơ ban ngày của tôi lập tức bị dội gáo nước lạnh:
“Đó là gian lận! Nếu gian lận, bọn tôi sẽ bị hệ thống nhốt lại mãi mãi, không bao giờ quay về thế giới của mình !”
Rất nhanh, bài kiểm tra định kỳ đầu tiên đã đến.
Sáng sớm, vừa đến khu giảng đường, tôi đã thấy Chu Dật Lễ đang đứng chuyện với Hạ Điềm Điềm trước cửa lớp.
Trong tay cậu ấy là một hộp sữa và sandwich do bảo mẫu nhà , đưa thẳng vào tay tôi:
“Tinh Dao, đang hỏi thăm hình của em với Hạ Điềm Điềm nè.”
“Cô ấy em ổn, sao thấy mặt em tái mét, còn gầy đi hẳn?”
“Nói đi, có phải vào lớp chọn rồi thì không ai lo bữa sáng cho em nữa đúng không?”
Cậu ta luyên thuyên không ngừng, tôi suýt bật ra câu: “Anh lải nhải như bà nội tôi ấy.”
Thì bỗng bắt gặp ánh mắt ghen tức của Hạ Điềm Điềm.
Vậy nên tôi bèn ra vẻ tủi thân, khẽ gật đầu một cái.
Chu Dật Lễ nhíu mày, thương xót tôi rồi tặc lưỡi:
“Vậy từ nay, mỗi sáng sẽ mang đồ ăn sáng qua lớp em!”
Tôi ngọt ngào đáp:
“Dạ, ạ.”
Chu Dật Lễ chạy đi rồi lại quay lại, giơ nắm về phía tôi, hô to:
“Tưởng Tinh Dao, kiểm tra tuần này cố lên nhé! Anh tin là em !”
Quay đầu lại, sắc mặt Hạ Điềm Điềm trông như vừa nuốt phải bụi than.
Bạn thấy sao?