Ván Cờ Gia Tộc – Chương 2

2

Tôi lấy ra bộ đàm chuyên dụng trong nhà, giọng mang theo hơi lạnh ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

“Quản gia đâu, vệ sĩ đâu, trói người đàn bà này lại cho tôi!”

Tôi lạnh lùng nhếch môi, Mạnh Kiều sao dám lừa gạt cảm của em trai tôi.

Cho dù em trai tôi suốt ngày ăn chơi trác táng, chẳng học hành gì, thì người khác cũng không phép bỡn, sỉ nhục nó.

Thế , sau khi tôi nhấn nút bộ đàm, chỉ có tiếng điện rè im lìm.

Tôi ấn liền ba lần, camera giám sát ở cửa lại như bị mù, đến cả chấm đỏ cũng không sáng.

Mạnh Kiều bật , giật lấy bộ đàm của tôi ngắm nghía, “Sao lại có thứ này?”

Cô ta bỗng như phát hiện ra điều mới mẻ, nheo mắt lại, “Đây là mẫu cũ nhà họ Lâm đã loại bỏ từ lâu… chẳng lẽ là trộm lẻn vào?”

Tôi không đáp.

Hệ thống an ninh của biệt thự này là do chính tay tôi thiết kế, đừng một cái bộ đàm, ngay cả con ruồi bay lọt qua khe cửa sổ, phòng điều khiển trung tâm cũng sẽ báo .

Vậy mà giờ bộ đàm lại hoàn toàn vô dụng.

Mạnh Kiều bỗng vỗ tay một cái, như ngẫm ra điều gì: “Tôi biết rồi! Cô chính là con mụ bám riết không buông kia của Cố Tri Dụ đúng không? Năm xưa bị ấy đá mà còn không chịu chết tâm, mò tới tận đây cơ à?”

Chưa dứt lời, bàn chân đi giày cao gót của ta đã đạp mạnh vào khoeo chân tôi.

Tôi loạng choạng quỳ xuống đất.

“Cô tưởng Cố tổng còn nhớ cũ chắc? Nói cho biết, giờ ấy chẳng thèm liếc một cái! Không biết soi gương à, xứng với Cố tổng nhà chúng tôi sao?”

Cơn đau khiến tôi chậm rãi nhận ra.

Ba năm tôi ở nước ngoài, Cố Tri Dụ không chỉ lén chiếm đoạt kỹ thuật lõi của nhà họ Lâm, mà còn ngoại .

Mạnh Kiều lạnh lùng tôi, rút ra bộ đàm mới gọi vệ sĩ và quản gia tới.

Những gương mặt xa lạ ấy chẳng thèm tôi lấy một cái.

Họ đi thẳng tới bên Mạnh Kiều, cẩn thận đỡ ta.

“Mạnh tiểu thư bớt giận, đang mang thai, cẩn thận kẻo thai.”

“Có thai?”

Tôi ngẩng phắt đầu, ánh mắt như đóng đinh vào bụng phẳng của ta, “Của Lâm Trạch Tự?”

“Phì!”

Mạnh Kiều khinh bỉ nhổ xuống đất, “Cô mới mang giọt máu của tên phế vật đó!”

Cô ta vuốt bụng, trên mặt thoáng hiện vẻ đắc ý, “Đây là của Cố tổng, chờ đứa bé ra đời, tôi sẽ là Cố phu nhân danh chính ngôn thuận.

Đến lúc đó, toàn bộ sản nghiệp nhà họ Lâm, không, toàn bộ sản nghiệp ở thủ đô này, đều sẽ là của tôi!”

Của Cố Tri Dụ sao?

Vừa nãy tôi còn nghĩ có lẽ ta chỉ trăng hoa qua đường.

Giờ thì hoàn toàn thất vọng.

Người con trai năm xưa luôn theo sau tôi, chờ tôi về sẽ kết hôn, đã phản bội tôi.

Người đàn ông mà trước khi ra nước ngoài tôi dặn đi dặn lại phải trông nom nhà cửa, lại để kẻ khác mang thai con của mình.

“Nhìn cái gì mà ?”

Mạnh Kiều bị tôi đến mất tự nhiên, liền hất cằm ra hiệu cho vệ sĩ, “Tát cho ta! Nghĩ đến chuyện người đàn bà này từng qua lại với Cố tổng là tôi thấy ghê tởm toàn thân!”

“Tôi xem các người ai dám vào tôi. Tôi là đại tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Thanh Ca.

Mở to mắt mà cho rõ, tôi và Lâm Trạch Tự giống nhau như đúc, tôi là chị ruột của cậu ấy!”

Khí thế lạnh lùng của tôi khiến vệ sĩ và quản gia chùn bước, do dự không dám tiến lên.

Thấy , Mạnh Kiều lập tức nổi giận: “Một kẻ giả bộ cũng khiến các người sợ à? Đại tiểu thư nhà họ Lâm mà đi lại chỉ có một mình chắc?”

“Giữ chặt ta cho tôi, các người không đánh thì tôi đánh!”

“Cô dám!”

Thể lực nam nữ quá chênh lệch, tôi hoàn toàn không thể thoát khỏi tay đám vệ sĩ.

Khi cái tát sắp giáng xuống mặt tôi, cánh cửa lớn của biệt thự bất ngờ mở ra.

Một giọng quen thuộc vang lên.

“Các người đang ?”

Bóng dáng Cố Tri Dụ vừa đứng ở cửa, tôi liền bật người dậy khỏi sàn, mang theo cơn giận dữ ngút trời quát lên.

“Cố Tri Dụ, tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích!”

Khi thấy tôi, sắc máu trên mặt ta lập tức biến mất.

Đôi mắt từng chứa đầy ý dịu dàng ấy, giờ lại lộ ra sự hoảng loạn.

“Tri Dụ!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...