Ván Cờ Gia Tộc – Chương 1

1

Ngày tôi kết thúc hợp đồng thương mại ở nước ngoài trở về, người mở cửa cho tôi lại là nhân của em trai.

Tôi vốn đã quá quen với việc em trai nuôi bồ nhí, chẳng buồn nhiều, định lướt qua ta lên tầng.

Nhưng ta lại túm lấy tay tôi, vênh váo sai khiến:

“Người hầu mới à? Vừa hay, rửa chân cho tôi đi.”

Tôi nhếch môi, lười phí lời với loại không biết điều này, nghiêng người bước vào.

“Đứng lại!”

Cô ta thét lên, chưa kịp để tôi phản ứng, một cái tát như trời giáng đã giáng thẳng lên mặt tôi.

“Ai cho đi? Một con ở mà dám trưng bộ mặt đó với tôi à?

Nói cho biết, giờ nhà này tôi là người quyết định! Biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời, không thì tôi đuổi ra khỏi đây ngay trong đêm!”

Má tôi nóng rát, tôi lạnh giọng, rút điện thoại gọi cho em trai:

“Mày có mười phút, bảo con đàn bà mày mang về cuốn xéo khỏi nhà tao.

Không thì cái số cổ phần ít ỏi mày còn lại, đừng hòng giữ.”

Nhà tôi xưa nay vốn trọng nam khinh nữ, chỉ khác là cái “trọng” ấy là để con trai nuông chiều muốn gì thì ,

còn cái “khinh” lại là bắt con phải gánh vác cả gia nghiệp.

Kết quả là khi tôi học tài chính, em trai đang bao bồ;

tôi đàm phán hợp đồng ngoại thương, nó vẫn bao bồ.

Bố mẹ chẳng lo em trai hư hỏng, chỉ sợ cái dáng vẻ ăn chơi lêu lổng của nó ảnh hưởng xấu đến tôi, nên dứt khoát năm tôi mười tám tuổi đã gửi tôi ra nước ngoài.

Nghe thì là “du học nâng cao”, thực chất chỉ là mắt không thấy thì lòng không phiền.

Giờ đây, toàn bộ mạch sống của cả nhà đều nằm trong tay tôi, em trai cũng đã quen nghe lời tôi răm rắp,

nhân của nó lại dám trèo lên đầu tôi?

Điện thoại vừa sắp kết nối, người đàn bà kia đã giật phắt khỏi tay tôi, ném xuống đất.

Cô ta kiêu ngạo cúi xuống, gót giày giẫm lên màn hình vỡ nát, khinh miệt:

“Giả vờ cái gì chứ? Sáng nay mấy đứa như giả chị của Lâm Trạch Tự đến đây phải cả chục rồi, tưởng tôi dễ bị lừa à?

Cô không biết à, chị của ấy, Lâm Thanh Ca, đã ra nước ngoài rồi, bao nhiêu năm bặt vô âm tín, có khi chết ở xứ người cũng nên.

Bây giờ cả biệt thự nhà họ Lâm này là tôi gì thì theo.

Cô mà không muốn biến mất khỏi thủ đô, thì mau ngoan ngoãn rửa chân cho tôi!”

Tôi cúi xuống nhặt chiếc điện thoại vỡ màn hình.

Nghe những lời ta , tôi chỉ thấy nực .

Lâm Trạch Tự chưa với ta rằng, bây giờ cả nhà họ Lâm đều phải dựa vào tôi sao?

Tôi mỉa:

“Cô thử xem, Lâm Trạch Tự có bản lĩnh gì mà có thể thay mặt nhà họ Lâm chủ ở đây?”

“Đồ nhà quê không biết gì!”

Mạnh Kiều hất mái tóc xoăn, bắt chéo chân đầy đắc ý:

“Tôi cho biết, tôi là tiểu thư nhà họ Mạnh, bản thân đã có điều kiện ưu việt.

Thứ hai, tôi ở đây là vì Cố Tri Dụ. Bây giờ nhà họ Lâm đều do Cố tổng quản lý, Lâm Trạch Tự cái đồ phế vật đó, ngay cả ký tên cũng phải sắc mặt của Cố tổng.

Một con người hầu không rõ lai lịch như mà cũng dám nhắc đến ta trước mặt tôi à?”

Cố Tri Dụ?

Tôi hơi khựng lại.

Đó chẳng phải là “chồng hụt” mà năm xưa bố mẹ tôi chọn cho tôi thanh mai hay sao?

Tôi quả thực đã từng dặn ta, khi tôi ra nước ngoài thì thay tôi chia sẻ bớt công việc của bố mẹ.

Nhưng chỉ là chia sẻ công việc thôi, sao giờ lại thành “Cố tổng” rồi?

Thấy tôi im lặng hồi lâu, Mạnh Kiều tưởng tôi bị dọa sợ, liền đá mạnh vào vali bên chân tôi:

“Còn đứng đó gì? Mau đi đun nước nóng!

Nếu hầu hạ tôi không vừa ý, ngày mai tôi sẽ khiến biến mất hoàn toàn khỏi thủ đô này!”

Tôi không để ý đến lời ta, mà ánh mắt lại dừng trên sợi dây chuyền quen thuộc nơi cổ ta.

Đó là quà sinh nhật năm ngoái tôi bảo trợ lý chuẩn bị cho Lâm Trạch Tự.

Nghe em trai đã tặng lại cho một người rất quan trọng.

Thì ra cái gọi là “quan trọng”, chính là để ta lấy Cố Tri Dụ ra bình phong, lừa gạt cảm của em trai tôi ngay trước mắt tôi.

“Không cần đun nước nóng nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...