Ông vừa xuất hiện, căn phòng đang ồn ào liền trở nên lặng như tờ.
Khả Trúc sợ đến ngậm chặt miệng, Diệp Thâm cũng sững người tại chỗ.
Chiếc bàn trong tay ông quay loạn xạ, kim chỉ liên tục xoay như bị cuồng phong xoáy vào mệnh.
“Kiếp nạn nhận diện lòng người – đã kết thúc.”
Diệp Thâm ngẩng đầu, mờ mịt không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Ánh mắt của trưởng lão đặt lên người nó — mang theo một chút bi ai, nhiều hơn là sự lạnh lùng và phán xét.
“Ngươi chọn lang sói, bỏ qua duyên lành.”
“Nghiệp đã định. Mệnh đã chốt.”
“Từ giờ trở đi — kỳ lân lấm bụi, vĩnh viễn sa vào nghèo khổ.”
Ông từ từ khép mắt, giọng trầm trầm vang lên như tiếng chuông cuối cùng:
“Đây chính là…
Thước đo của Thiên đạo.”
09
“Gì… là sao cơ?”
“Nghĩa là,”
“Ngươi đã chọn ta — thì ta chính là mệnh số của ngươi.”
“Mệnh của ngươi là vĩnh viễn sa vào nghèo khổ, thì số mệnh của ta… cũng chỉ có thể là vĩnh viễn sa vào nghèo khổ.”
“Nếu ta muốn rời xa ngươi, bấu víu vào cành cao khác, thì hậu quả chỉ có một: vận khí tiêu tan, tai họa bủa vây, gì cũng thất bại, trắng tay.”
Khóe miệng vị trưởng lão khẽ cong lên, hiện ra một nụ gần như… tàn nhẫn.
“Cô ta không phải từng ngươi có mệnh quý hiếm sao?”
“Cô ta không phải là ‘chân mệnh thiên tử’ của ngươi sao?”
“Vậy thì… thiên đạo thành toàn cho hai người.”
“Từ giờ trở đi, các ngươi sẽ là một đôi trời sinh hoàn mỹ nhất thế gian— chỉ có cái chết mới chia lìa hai người.”
Khả Trúc phát điên thật rồi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Cô ta cuối cùng cũng giằng khỏi Diệp Thâm, lao thẳng ra cửa, ngay lập tức đâm sầm vào hai người đàn ông mặc sắc phục.
Cảnh sát.
“Khả Trúc, bị nghi liên quan đến nhiều vụ lừa đảo trên mạng. Mời theo chúng tôi về trụ sở.”
Cảnh sát dẫn đầu giơ thẻ ngành và lệnh bắt giữ, còng tay lạnh ngắt khóa chặt cổ tay ta.
Khả Trúc hóa đá tại chỗ, sau đó gào lên điên cuồng:
“Mấy người bắt tôi gì?!”
Một viên cảnh sát lạnh lùng liếc ta:
“Chúng tôi đã nhận hàng loạt đơn tố cáo. Cô bị cáo buộc đã lừa gạt tiền bạc của nhiều người dưới danh nghĩa ‘thay đổi vận mệnh – trừ tà giải hạn’. Có người vì mà nhà tan cửa nát, hồ sơ vụ án đã lập từ lâu.”
“Không… không phải tôi…”
Cô ta vùng vẫy như dã thú bị săn, ánh mắt chợt quét sang Diệp Thâm — lúc này đang đứng chết trân, không một lời.
Như tìm nơi trút giận, Khả Trúc gào lên điên dại, toàn thân run rẩy:
“Là hắn! Tất cả là do hắn tôi! Nếu không gặp hắn, sao tôi xui xẻo đến mức này?! Là hắn khắc tôi! Hắn mới chính là kiếp nạn lớn nhất đời tôi!”
Cô ta bị kéo ra ngoài — tiếng nguyền rủa vang vọng cả khu nhà cũ nát, vang lên từng hồi, như ám khí nhắm vào người đã từng là “chân mệnh thiên tử” của mình.
Diệp Thâm vẫn đứng nguyên tại chỗ, như bị rút hết linh hồn.
Hắn vị trưởng lão, giọng khản đặc, chứa đầy tuyệt vọng:
“Thầy ơi… con sai rồi… con thật sự sai rồi…
Con là kỳ lân tử của nhà họ Diệp mà… sao thầy có thể đối xử với con như …?”
Vị trưởng lão bật lạnh, rồi lắc đầu đầy chán chường:
“Kỳ lân tử?”
“Nhà họ Diệp chưa từng có kỳ lân tử nào lại đi trộm pháp khí hộ thân của ruột thịt mình, mưu tính đẩy chị vào chỗ chết.”
Ông dừng lại giây lát, rồi ánh mắt về phương xa, chậm rãi :
“Người cầm cờ sớm đã vì ngươi chuẩn bị một con đường khác.”
“Nếu ngươi có thể thấu lòng lang sói, giữ vững bản tâm, đợi kiếp nạn kết thúc, thì một bước lên mây, một nửa sản nghiệp của nhà họ Diệp sẽ là của ngươi, địa vị tôn quý, không ai sánh kịp.”
“Đáng tiếc…”
Ánh mắt ông thu lại, giờ đây không còn thương , chỉ còn sự thờ ơ lạnh lẽo.
“Đường… là ngươi tự chọn.”
“Từ khoảnh khắc ngươi đánh cắp miếng ngọc, kỳ lân tử của nhà họ Diệp, đã chết.”
Nói xong, ông quay lưng, không ngoái đầu, chậm rãi rời khỏi nơi sụp đổ này.
10
Một tháng sau.
Tiểu Trần hạ giọng báo cáo:
“Cô Diệp, theo lời dặn… vụ án lừa đảo của Khả Trúc đã giải quyết êm xuôi bằng tiền. Cô ta đã bảo lãnh ra ngoài.”
“Tất cả các nạn nhân từng bị ta lừa cũng đã nhận khoản bồi thường ẩn danh gấp mười lần số tiền thiệt .”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng.
Lòng nhân từ, đôi khi là lưỡi dao sắc bén hơn cả trừng .
Tôi muốn ta sống,
sống trong tỉnh táo,
để tận mắt chứng kiến cuộc đời mình mục nát thế nào — từng chút một.
“Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Rồi ạ.”
Tiểu Trần hạ giọng hơn nữa, gần như thì thầm:
“Diệp Thâm hiện đang bảo vệ ở Trung tâm Tài chính Toàn Cầu. Khả Trúc là nhân viên vệ sinh ở đó.”
“Họ từng thử rời đi.”
“Nhưng mỗi lần bước ra khỏi tòa nhà… tai ương liền kéo đến.”
“Khả Trúc từng định kết hôn — người đàn ông đó gặp tai nạn xe hôm sau, liệt nửa người.”
“Diệp Thâm chuyển sang công nhân xây dựng — bị thanh thép rơi trúng, gãy chân ngay tại chỗ.”
Giọng cậu ta mang theo một chút kính sợ không che giấu nổi.
“Lâu dần, họ không dám thử nữa.”
“Chỉ có thể bị nhốt lại trong cái không gian bé nhỏ ấy, cắn xé lẫn nhau, hận thù, giày vò… mà không ai dứt khỏi ai.”
Tôi đứng dậy, chỉnh lại cổ áo vest.
“Đi xem.”
Hải Thành – Trung tâm tài chính đắt giá nhất thành phố.
Trung tâm Tài chính Toàn Cầu – một trong những biểu tượng của giới thượng lưu.
Tôi khoác trên người bộ vest cao cấp đặt may riêng,
dưới sự hộ tống của các giám đốc cấp cao, bước ra từ thang máy chuyên dụng.
Hôm nay — là ngày Tập đoàn Diệp thị chính thức hoàn tất việc mua lại tòa nhà này.
Khi đi ngang qua tầng trệt, nơi đặt phòng an ninh – bảo vệ và dịch vụ tòa nhà, tôi không dừng bước.
Chỉ là… ánh mắt hơi quét nhẹ một vòng.
Một bóng dáng quen thuộc hiện lên trong tầm , khiến khóe môi tôi khẽ cong lên — nở nụ lạnh lẽo như băng.
Diệp Thâm.
Hắn đang mặc một bộ đồng phục bảo vệ rộng hơn người một cỡ, mũ lưỡi trai kéo sụp xuống sát mắt.
Hắn cúi rạp người, đang ra sức lôi một gã đàn ông say rượu đang rối ra khỏi cửa chính — cực kỳ chật vật.
Gã đàn ông kia dường như nhận ra hắn, vừa giãy giụa vừa nhạo vang dội:
“Tưởng ai, thì ra là ‘kỳ lân tử’ nhà họ Diệp – cái thằng muốn bán bùa hộ mệnh của chị lấy tiền cứu thân đấy à!”
“Thế nào, giờ thành chó gác cửa cho ông đây rồi hả?”
Sắc mặt Diệp Thâm tím như gan heo,
hắn không một lời, chỉ có thể gồng hết sức kéo tên kia ra ngoài — tác lúng túng, xấu hổ đến mức khó coi.
Tôi thu lại ánh mắt, mặt không cảm .
Ngay khoảnh khắc ấy, không xa phía trước bỗng vang lên tiếng chửi mắng chói tai đến nhức óc:
“Lương tháng này đâu?! Lại đem đi đánh bạc rồi đúng không?! Đồ phế vật vô dụng!”
Là Khả Trúc.
Cô ta mặc bộ đồng phục vệ sinh màu xám, tóc bết dính, da mặt nhợt nhạt và bóng dầu, chẳng còn chút bóng dáng nào của “nữ thần livestream” năm nào.
Cô ta đang chỉ vào mặt Diệp Thâm vừa quay về, mắng như tát nước.
Diệp Thâm mặt mày vô hồn, đôi mắt trống rỗng, xám như tro tàn.
“Không có tiền.”
“Không có tiền? Vậy mày sống gì nữa?! Sao không đi chết đi?!”
Hai người như hai con chó điên bị xiềng vào nhau, trong đại sảnh xa hoa lộng lẫy, đấu khẩu – cắn xé – nhục mạ lẫn nhau.
Người qua đường dừng lại xem như một trò giải trí, liếc mắt khinh thường, khẩy xì xào, chỉ trỏ không ngừng.
Dường như… cả hai đều cảm nhận ánh của tôi.
Lời chửi rủa của Khả Trúc đột ngột dừng lại.
Cô ta ngẩng đầu lên — ánh mắt đầy hận thù như muốn xé xác tôi thành từng mảnh.
Còn Diệp Thâm, chỉ cần thấy tôi…
Toàn thân hắn run rẩy dữ dội,
cúi gằm đầu xuống như muốn chui xuống đất để trốn.
Tôi không hề dừng lại.
Thậm chí không thèm họ thêm một cái.
Với tôi, họ chẳng khác nào bụi bặm bên đường.
Tôi là người cầm cờ.
Ván cờ đã kết thúc.
Quân cờ đã về đúng vị trí.
Cuộc đời của tôi đang tiến về một chân trời rộng lớn.
Còn họ — sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong địa ngục nhỏ bé do chính mình chọn,
ngày nối ngày, năm tiếp năm,
diễn đi diễn lại một vở kịch bẩn thỉu, không bao giờ có hồi kết.
Cho đến tận… hơi thở cuối cùng.
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?