Em trai tôi là kỳ lân tử trăm năm có một của nhà họ Diệp.
Tổ sư gia từng xem mệnh, rằng trước năm hai mươi lăm tuổi, nó nhất định phải trải qua một “kiếp nghèo”, thì mới gánh nổi vận may phú quý ngập trời sau này.
Và chính tôi là người đã bày ra ván cờ này cho nó.
Thế mà mới quen ba tháng của nó, vừa thấy tôi đã chỉ thẳng vào mặt tôi mà hét lên:
“Đàn bà già! Cho dù Diệp Thâm có nghèo chết, ấy cũng không cần chị bao nuôi đâu!”
Tôi còn chưa kịp mở miệng giải thích, ta đã giơ điện thoại lên, livestream ngay tại trận, tiêu đề rõ ràng:
《Gái ế lớn tuổi mặt dày bám lấy trai ngoan, bị chính thức vạch mặt tại chỗ!》
Em tôi – đứa em tôi nâng như trứng – lập tức bước lên, kéo nó ra sau lưng bảo vệ, như thể tôi là kẻ hoại gia đình người ta:
“Chị à, ơn tự trọng. Khả Trúc đã mời thầy xem mệnh, chúng tôi là trời sinh một cặp, chẳng ai có thể chia rẽ.”
Tôi tức đến bật , rút điện thoại ra, không một lời dư thừa:
“Alo, Tiểu Trần, đóng băng căn hộ tân hôn của Diệp Thâm, chiếc Bentley Continental và năm mươi triệu quỹ khởi nghiệp. Tất cả. Ngay lập tức.”
01
“Ôi trời, lại còn dọa đóng băng? Giở chiêu vẽ bánh vẽ à, ai mà chẳng .”
Khả Trúc khẩy, dí sát điện thoại vào mặt tôi:
“Thời buổi này, mấy bà già vì thỏa mãn chút khao khát cuối cùng mà không biết xấu hổ là gì nữa rồi.”
“Chị em ơi, nhớ kỹ nha! Nhớ canh chừng mấy bé trai ngoan nhà mình, đừng để mấy mụ như này cướp mất!”
Bình luận trong livestream bắt đầu nổ như pháo:
“Bà này ăn mặc như là dụ dỗ đàn ông rồi còn gì!”
“Đầy người mặc đồ hiệu chứ đâu phải giỏi? Có tiền là giật người hả?”
“Chị ơi lên đi! Cào nát mặt con nhỏ giả tạo đó đi! Phải bảo vệ trai ngoan nhà tụi em!”
Khả Trúc càng lúc càng hả hê:
“Bà này nếp nhăn kéo đến tận thái dương rồi mà còn bày đặt dụ trai trẻ? Không phải là ham cái thân thể trẻ khỏe của A Thâm, muốn tìm lại thanh xuân à?”
Tôi giận đến mức máu dồn lên tận đầu.
Nén giận, tôi nghiêm mặt : “Cô nên cẩn thận lời ăn tiếng . Họa từ miệng mà ra đấy.”
Vì quy tắc “kiếp nghèo” còn ràng buộc, tôi không thể lộ thân phận thật vào lúc này.
Nhưng lúc ấy tôi bỗng hiểu ra — người phụ nữ này, có khi mới chính là kiếp nạn thật sự của em tôi.
Tôi chằm chằm vào Diệp Thâm, ánh mắt chất chứa cảnh tỉnh cuối cùng.
Tiểu Thâm, tỉnh lại đi, kỹ xem ta là ai.
Thế nó lại hiểu nhầm ánh mắt của tôi là khiêu khích.
Nó nhíu mày, giọng điệu đầy chán ghét:
“Từ giờ, mong chị đừng đến nữa.”
Khả Trúc đà càng kiêu ngạo, giọng điệu khinh khỉnh:
“Tôi sự thật! Lại còn dám hăm dọa tôi nữa à?”
“Giàu có là có quyền đi giật người à?”
“Chị không lo kiếm đại ông già nào mà cưới đi, gần hết date rồi mà còn mơ mộng vớ vẩn!”
Cô ta cúi xuống nhặt cây chổi sau cánh cửa:
“Còn không cút à?! Tin không lần sau tôi đập thẳng mặt chị luôn đấy!”
Cư dân trong chung cư bắt đầu ló đầu ra, chỉ trỏ bàn tán:
“Nhìn cũng sang đấy, sao lại đi cái trò mất nết như thế?”
“Giàu giờ là tranh trai với con luôn à?”
“Tụi bay hiểu gì! Trẻ không biết quý bà giàu, về già khóc không ra nước mắt!”
Những lời đàm tiếu bẩn thỉu cứ xối vào tai tôi.
Tôi Diệp Thâm chằm chằm — đứa em tôi từng nâng niu trong tay, bị trầy một chút là tôi xót cả ngày.
Vậy mà giờ nó đứng đó, lạnh như tượng đá, để mặc nó phun ra bao lời dơ bẩn về tôi.
Nó dường như cũng cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo từ tôi, cau mày :
“Khả Trúc là thầy mệnh lý. Cô ấy đã tính rồi — những người phụ nữ khác sẽ hút hết vận may của tôi, chỉ có ấy mới giữ mệnh của tôi.”
Giọng nó lạnh như băng.
“Còn sự xuất hiện của chị sẽ hỏng mệnh cách của tôi.”
Một con sói mắt trắng.
Đúng khoảnh khắc ấy, tôi cuối cùng cũng hiểu ra tất cả.
Khả Trúc không chỉ lợi dụng Diệp Thâm. Cô ta đang dùng thứ tà đạo thấp hèn nhất của giới huyền học để tẩy não nó!
Biến nó thành kẻ coi cả thế giới là kẻ thù.
Tình cảm chị em mà tôi vẫn luôn cố giữ lại một chút cuối cùng, giờ đây cũng bị bóp vụn, tan thành tro bụi.
Đúng lúc ấy, Tiểu Trần chạy tới.
“Cô Diệp, xe đang đợi dưới nhà.”
Khả Trúc thấy thì càng to hơn, tiếng như điên như dại:
“Gọi viện binh tới cứu viện hả? Tưởng chạy là xong à? Chị em ơi, gặp loại quái hoại cảm người khác thế này, phải đánh cho nó tan xác!”
“Còn mướn diễn viên đóng vai quản gia? Bà nghĩ bà là nữ hoàng chắc?”
Tôi không thèm liếc ta lấy một cái, quay người xuống lầu.
Ngay khoảnh khắc tôi bước ra khỏi cửa khu tập thể, một chậu cây từ tầng trên bay thẳng xuống.
Nếu không có Tiểu Trần kéo tôi lại kịp thời, chắc nó đã đập nát đầu tôi rồi.
Tiếng lanh lảnh của Khả Trúc vọng xuống từ trên tầng:
“Ui da, ngại quá nha~ Trượt tay đó~!”
Tôi đứng dưới lầu, ngẩng đầu lên cái kẻ đang thò đầu ra cửa sổ với ánh mắt đắc ý.
Và… người em trai của tôi — người đang đứng bên cạnh ta, lạnh lùng như thể một người xa lạ.
Tim tôi, hoàn toàn lạnh ngắt.
“Cô Diệp, có cần tôi…”
Tiểu Trần ngập ngừng hỏi.
Tôi chỉ khẽ phất tay, lên xe.
“Đi điều tra Khả Trúc cho tôi.”
02
Trên xe, Tiểu Trần hỏi tôi tại sao không đứng ra đính chính.
Tôi không thể .
Bên tai như vẫn còn văng vẳng lời dạy từ tổ huấn nhà họ Diệp:
“Kiếp nạn nhận người – không can thiệp, không vạch trần. Nếu giới, ắt dẫn đến phản phệ, gia đạo bất an.”
Đây là kiếp nạn của Diệp Thâm.
Cũng là kiếp nạn của cả nhà họ Diệp.
Mà tôi, chỉ là người cầm cờ lạnh lẽo trong ván cờ này —
Một người đứng ngoài cuộc, quan sát, ghi chép, và cuối cùng… phán quyết.
Điện thoại tôi rung lên.
Là tin nhắn từ Diệp Thâm.
Không phải xin lỗi, mà là… cảnh cáo.
“Tôi biết chị có nhiều thủ đoạn, nếu chị dám đến một cọng tóc của Khả Trúc, đừng trách tôi tuyệt !”
Ngay sau đó là tin nhắn thứ hai:
“Diệp Chiêu Chiêu, tốt nhất nên nhớ rõ vị trí của mình. Tôi mới là người thừa kế tương lai của nhà họ Diệp.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tôi bốn chữ “chị em thâm” mà thấy… thật nực .
Mày còn biết tao là chị mày à?
Trong ký ức tôi, vẫn còn rõ mồn một hình ảnh thằng bé mặc áo sơ mi trắng, mềm mại lẽo đẽo đi theo tôi, níu góc áo đòi kẹo.
Dù sau này phải bắt đầu “kiếp nghèo”, sống trong căn nhà cũ kỹ tồi tàn.
Nó vẫn luôn nhớ sinh nhật của tôi, chắt bóp tiền sinh hoạt để mua một cái bánh sinh nhật nhỏ xíu.
Cắm cây nến cong queo lên bánh, vừa vừa hát bài chúc mừng sinh nhật lệch nhịp:
“Chị ơi, sau này em có tiền rồi, sẽ mua cho chị viên kim cương to nhất thế giới.”
Lúc ấy, mắt nó còn sáng hơn cả kim cương.
Còn bây giờ, sau khi Khả Trúc xuất hiện, đôi mắt đó đã trở nên đục ngầu đến mức tôi không còn nhận ra nữa.
Tôi bấm gọi số Diệp Thâm.
Chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.
“Lại chuyện gì nữa?”
Giọng Diệp Thâm vang lên qua điện thoại, đầy bực bội và khó chịu.
Tôi cố kìm nén, mở miệng lần cuối, như muốn lay chút lương tri còn sót lại trong nó:
“Diệp Thâm, em còn nhớ năm em bảy tuổi, rơi xuống hồ, là ai đã nhảy xuống cứu em không?”
Đầu dây bên kia rõ ràng khựng lại một chút, sau đó là cơn giận dữ như bị chọc trúng nỗi hổ thẹn:
“Chị nhắc lại mấy chuyện cũ đó gì? Muốn lấy ơn cứu mạng ra trói buộc tôi à? Tôi cho chị biết, vô ích thôi!”
“Còn nữa, tôi đã rõ với Khả Trúc là chị là chị ruột tôi rồi!”
Nghe đến đây, chút hy vọng cuối cùng trong lòng tôi cũng sụp đổ.
Thằng ngu này, chuyện gì cũng đem kể với người ngoài —
Cả chuyện “kiếp nghèo” kia, tám phần là đã lộ tẩy.
Đã thì, tôi không thể không tuyên bố lập trường.
“Em phải chia tay với ta.”
“Nhà họ Diệp tuyệt đối không chấp nhận loại đàn bà như Khả Trúc bước chân vào cửa.”
Nó lạnh:
“Dựa vào đâu? Diệp Chiêu Chiêu, chị là không muốn thấy tôi sống tốt, đúng không?”
“Tôi khó khăn lắm mới tìm chân mệnh thiên tử của đời mình, chị lại muốn ?”
Tôi nheo mắt, nhận lấy tập hồ sơ mà Tiểu Trần đưa tới.
“Chân mệnh cái gì?”
Bạn thấy sao?