Bùi Thành Hành đứng dậy, vỗ tay lớn.
"Hay lắm!"
Hành của ta vừa thể hiện khí độ của Đại Chu không câu nệ thắng thua, vừa khẳng định trình độ tinh thông, chính xác của kỳ thủ Đại Chu.
Sứ giả Đông Doanh lập tức mỉm , quỳ xuống chắp tay, tâm phục khẩu phục:
"Tại hạ đã sai rồi. Đông Doanh và Đại Chu không phải địch thủ phải phân thắng thua, mà có thể hòa hợp cùng thắng!"
Lầu trên lầu dưới lập tức vang dậy tiếng hoan hô, vô số đóa hoa rực rỡ ném về phía ta, dân chúng hết sức khâm phục.
"Thanh phi nương nương thật là tài giỏi, thật sự đã rạng danh Đại Chu chúng ta!"
"Thanh phi nương nương thật đẹp, khi nàng đánh cờ, ta đến ngẩn người!"
"Các ngươi xem, Thanh phi nương nương có phải là đệ nhất mỹ nhân của thành Trường An không?"
"Đương nhiên rồi! Ban nãy ta đang thấy nóng nực, chỉ cần liếc Thanh phi nương nương, lòng như nước gột rửa, trong lòng chẳng còn phiền muộn gì, thật bình yên sao!"
"Thanh phi nương nương giống hệt tiên nữ trên cung trăng như trong truyện, mẫu thân mẫu thân, nương nương có phải là tiên tử không?"
"Cữu cữu, sau này con lấy vợ, có thể cưới một người như Thanh phi nương nương không?"
Lời khen ngợi, tiếng tán thưởng như sóng cuộn, trên tửu lâu nghe rõ mồn một, ta vẫn không hề tỏ vẻ đắc ý.
Người thường xuyên đắm mình trong thế giới cờ đen cờ trắng, khó tránh khỏi có vài phần lạnh lùng, tĩnh lặng. Ta ngồi đó, dường như xua tan cả cái nóng mùa hè.
Ngay cả Đế sư vốn luôn nghiêm khắc cũng vuốt râu, ta đầy ngưỡng mộ.
"Bệ hạ, dân gian có câu “Cận kiến thanh như cận xuân thủy bạch ngọc”, có phải về vị phi tử này chăng?"
(*) Câu này chơi chữ “kiến thanh” cũng là tên nữ chính
Bùi Thành Hành ta đầy vẻ thích, rất thoải mái.
"Đúng ! Kiến Thanh, hôm nay nàng là công thần của Đại Chu, muốn ban thưởng gì? Cứ việc !”
Ta quỳ xuống hành lễ, khiêm nhường và thong dong.
"Bệ hạ quá khen, thần thiếp cùng lắm chỉ chơi cờ trong một bàn ô vuông một tấc, sao sánh với Bệ hạ và chư vị đại thần đánh cờ trong thiên hạ, đương nhiên không dám nhận thưởng."
Bùi Thành Hành đích thân đỡ ta dậy, trong mắt Đế sư càng thêm vẻ tán thưởng.
Nhưng sắc mặt Hoàng hậu lại có phần méo mó.
Vốn dĩ nàng ta mới là đệ nhất mỹ nhân Trường An, lại vừa bắt Thẩm Thiếu tướng quân mưu phản, danh tiếng vang dội thiên hạ.
Thế mà giờ đây nàng ta cũng ngồi trong tửu lâu, chẳng ai để ý.
Đế sư, dân chúng, hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan, Đế vương... tất cả đều chỉ ta, hào hứng bàn tán về nước cờ của ta.
Nàng ta mặt thì nở nụ , gần như nghiến nát cả răng, ánh mắt ta như tẩm độc.
13
Kể từ ngày hôm đó, khắp thành Trường An ai ai cũng biết, Thanh phi nương nương dung mạo tuyệt mỹ, kỳ nghệ vô song, phong độ tuyệt vời, ngay cả mèo chó đi ngang qua bên cạnh nàng cũng tăng thêm vài phần tiên khí.
Khó trách Hoàng thượng vốn lạnh nhạt với nữ nhân lại độc sủng Thanh phi nương nương.
Nghe đồn sau khi Thanh phi nương nương hòa cờ với Sơn Điền Tín, lại càng sủng ái hơn một phần, là người Hoàng thượng nâng niu trong lòng.
Khắp thành Trường An, bỗng chốc lưu hành áo bào trắng rộng, các nương đều hạ giọng bình thản như nước, lại còn thi nhau dùng phấn hồng điểm một nốt ruồi son dưới mắt.
Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ theo kế hoạch của ta.
Nhưng gần đây có một chuyện rất kỳ lạ.
Bùi Thành Hành gần đây đêm nào cũng ở lại Cần Chính điện, đèn trong điện sáng suốt đêm, cho đến tận sáng.
Hơn nữa, bình thường hắn ta ngày nào cũng tìm ta đánh cờ, giờ đã lâu không đến.
Quá bất thường.
Ta ngồi trước bàn cờ, khổ sở suy nghĩ.
Chẳng lẽ hắn ta đã phát hiện ra chim bồ câu liên lạc giữa ta và Chu Phó tướng?
Hay là, hắn ta đã phát hiện ra thân thế của ta?
Thị nữ thân cận của ta, Tiểu Hà, là người của Chu Phó tướng.
Tiểu Hà bước đến bên cạnh ta, như thường lệ thay đổi hoa lê bên cạnh bàn cờ.
Trong hương thơm dịu nhẹ của hoa lê, ta lạnh lùng đặt một quân cờ xuống.
Bạn thấy sao?