Lúc sắp kiểm tra an ninh, điện thoại di nhận dược một tin nhắn từ người lạ. Tôi nghi ngờ ấn xem, là tin nhắn đến từ Lâm Y. Nội dung tin nhắn trong khoảnh khắc cho lòng tôi tan vỡ:
[Tôi là Lâm Y, bức thư năm đó đưa cho Lục Thâm là bị tôi đánh tráo, ấy tưởng là tôi tặng hạc giấy, tha thứ cho sự tự tôn không có ý nghĩa trong thời kỳ trưởng thành của tôi.]
[Tôi cũng uy h.i.ế.p ấy về chứng trầm cảm của mình và cầu ấy nghỉ học vì tôi, mặc dù điều đó không có tác dụng ở trường đại học.]
[Mấy hôm trước ở bệnh viện gặp ấy một lần, phát hiện thì ra ấy ở trước mặt hèn mọn thành như , tôi đột nhiên bỏ cuộc.]
[Vì , tôi sự thật với .]
[Còn nữa, mặc dù tôi đã sai, đến nay tôi vẫn cảm thấy chuyện tôi thích Lục Thâm không sai.]
Chỉ ngắn ngủn mấy chục chữ, lại khiến nước mắt tôi không ngừng rơi xuống.
Lớp trưởng đứng ở bên kia không ngừng gọi tôi, tôi cái gì cũng không nghe lọt.
Tôi muốn gặp Lục Thâm ngay lập tức.
“Em còn đi hay không.” Giọng lớp trưởng mang theo vài phần tức giận.
Tôi đi qua, lấy hành lý về: “Lớp trưởng, xin lỗi, tôi tạm thời không đi, năm ba sẽ đi.”
Trong ánh mắt sững sờ của ấy, tôi kéo vali nhanh chóng chạy ra ngoài sân bay. Tôi không ngừng chạy, m.á.u trong lỗ tai dâng lên, suy nghĩ bị tiếng tim đập thình thịch che giấu.
Sau khi xuống xe, tôi xách vali đi vào khách sạn. Cảm chua xót trướng trướng trong lòng lại bị một cảnh trước mắt đánh cho nát bấy.
Lục Thâm quấn khăn tắm, chân mang giày thể thao xuất hiện ở đại sảnh khách sạn. Có vẻ như đang muốn chạy đi đâu đó.
Chết tiệt.
Tôi lau nước mắt, không chút do dự xách vali trở về.
“Phương Vãn Vãn!!!”
Tôi dừng bước:…
Nhục muốn chết.
9
Trong phòng khách sạn, Lục Thâm mặc quần áo tử tế, tối sần mặt giận dỗi.
“Ngủ rồi thì chạy, gì có ai như em.” Lục Thâm rầu rĩ .
Tôi ôm mặt nằm sấp trên giường: “Cho nên cứ như chạy ra ngoài? Mất mặt muốn chết.”
Vừa nghĩ tới ánh mắt vừa rồi những người kia tôi, tôi đã muốn c.h.ế.t tại chỗ.
Giọng tủi thân của Lục Thâm lại truyền đến: “Không phải là vì gấp gáp sao.”
Tôi sửng sốt. Trong phòng lại yên tĩnh quỷ dị. Lục Thâm vỡ sự im lặng trước: “Cho nên… không đi nữa sao?”
Chứ sao nữa, máy bay đã biến mất rồi.
“Anh biết chuyện một vạn con hạc giấy từ lúc nào.” Tôi tránh không trả lời câu hỏi, buồn bực ở trong chăn hỏi.
“Lần trước ở nhà em hôn em.” Anh .
Biết sớm thế.
Tôi lại hỏi: “Vậy tại sao lần đó không ra.”
Lục Thâm kéo tôi lên, ôm vào lòng, vùi đầu vào cổ tôi, chậm rãi mở miệng: “Anh không dám, Phương Vãn Vãn.”
“Chuyện đã quá lâu rồi, không thể tưởng tượng tâm trạng của em lúc thấy mang một vạn con hạc giấy em gấp đưa cho Lâm Y, vừa nghĩ liền đau lòng đến khó thở, bây giờ nhớ lại ánh mắt em khi đó , quả thực muốn g.i.ế.c chính mình.”
“Xin lỗi em.”
Lục Thâm xong, giọng từ từ thấm đẫm tiếng khóc, giọng rất nhẹ, cảm giác khi những lời này như hét lên.
Cảm giác chua xót tăng trướng lần nữa đánh úp lại, tôi ôm lấy . Trong cuộc sống, con người thường có một loại ngôn ngữ không bằng tiếng .
“Anh đúng là đồ ngốc.” Tôi , nước mắt rơi xuống.
Tôi rót nước xong, lúc quay lại chỗ , không hiểu sao cảm giác ánh mắt sáng lên.
Thế là tôi ôm cổ , hôn một cái thật to.
“Em cũng là kẻ ngốc, chúng ta trời sinh một đôi.”
Lục Thâm giật mình một lát, sau đó đè tôi lên giường hôn liên tục, trong cổ họng phát ra tiếng vui vẻ khàn khàn.
Dù bị hôn một mặt nước miếng, tôi vẫn cảm thấy gợi cảm như trước.
10
Sau đó, tôi hỏi tại sao đánh nhau ở trường trung học.
Anh ghen tuông : “Lúc ấy em và lớp trưởng thân thiết với nhau, còn không tới đưa nước cho , chơi bóng không có hứng nên thua, tâm không tốt, lại nghe thấy bọn họ dùng từ ngữ không mấy tốt đẹp về chuyện của em và lớp trưởng, đầu óc nóng lên, nên mới thủ, không biết vì sao truyền thành như .
Tôi hỏi , sao biết . Anh , đã thấy bức thư kia, bức thư bị Lâm Y ném đi đã bị dán ở một cửa hàng trà sữa tâm sự, lúc ấy đã nghĩ, sao còn có mặt mũi đi gặp tôi.
Lục Thâm vẫn oán hận tôi, ghét bỏ tôi, chúng tôi lại ăn ý đến gần nhau. Anh luôn cảm thấy may mắn vì tôi không thích người khác, nếu không chúng tôi đã bỏ lỡ nhau rồi.
Anh thường xuyên ở trên giường bóp eo tôi, rằng: “Anh em, Phương Vãn Vãn.”
Lúc nào cũng ôm tôi vào trong ngực, chỉ rời đi một hồi, lông mày liền nhíu cực sâu.
Cho nên có đôi khi, tôi nghĩ, một vạn con hạc giấy kia có thể khiến Lục Thâm đau khổ hơn nữa, hiện tại, chỉ cần tôi nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến năm đó, dù là chuyện không đáng kể cỡ nào, ánh mắt sẽ toát ra cảm giác đó, cảm giác mà vừa khóc vừa kể với tôi đã khắc sâu trong tâm hồn tôi.
Cũng may, chúng tôi không bỏ lỡ nhau.
(–END–)
Bạn thấy sao?