Bên tai truyền đến tiếng gió, tôi : “Tuần sau tôi ra nước ngoài, cơ hội học tập ở nước ngoài rất nhiều, sẽ vui mừng cho tôi đúng không?”
Vẻ mặt Lục Thâm có chút sụp đổ, hắn há miệng không nên lời.
Tôi giả vờ giận dỗi đánh tay hắn: “Cũng không phải là không gặp , yên tâm, vĩnh viễn là tốt của tôi, Lục Thâm.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc chăm của tôi, vành mắt Lục Thâm chậm rãi đỏ lên, đuôi mắt chóp mũi đều nhiễm một màu sắc tươi đẹp.
7
Cảnh tượng chia tay đêm đó, thật sự bi thương.
Lục Thâm không đến tìm tôi nữa.
Tôi và lớp trưởng hẹn mua vé máy bay, thời gian và địa điểm xuất phát.
Trong lòng giống như bị nghẹn thứ gì đó, tôi nặng nề mà bình tĩnh xử lý tốt tất cả mọi chuyện trước khi rời đi.
Đêm trước khi xuất phát, Lục Thâm gọi điện thoại tới.
Đối diện có chút ồn ào, giọng truyền đến thật sự là cùng phòng của hắn: “Phương Vãn Vãn phải không, Lục Thâm uống say, gọi tên cả đêm.”
……
Tôi xách túi xách, cầm di lên, đêm hôm khuya khoắt chạy tới KTV nơi Lục Thâm uống say.
Hiện trường vô cùng thê thảm, Lục Thâm nôn khắp người, toàn thân đều là mùi rượu, tôi thiếu chút nữa xoay người bỏ đi không muốn thừa nhận mình quen biết hắn.
Bạn cùng phòng Lục Thâm có chút áy náy tôi: “Uống cũng không nhiều lắm, không biết sao lại say như .”
Tôi vỗ vỗ mặt Lục Thâm, giống như đã chết, cái này gọi là uống không nhiều lắm?
Tôi đỡ lấy tay bên kia của Lục Thâm, cùng cùng phòng ra ngoài đón xe.
Thật không may, tất cả tài xế thấy Lục Thâm say như c.h.ế.t đều từ chối chở.
Cuối cùng, rơi vào đường cùng đành phải tìm một khách sạn gần đó, dự định trước mắt lau rửa cho hắn một chút.
Bạn cùng phòng Lục Thâm nhận điện thoại, không quay lại nữa.
Tôi lấy tay quẹt trán, có chút đau đầu cảnh này. Người trên giường, khó chịu nhíu mày.
Haizz, tôi cúi người đi qua định cởi quần áo của hắn, liền đối diện với cặp mắt đen láy đó, không giống như đã say, thậm chí có vài phần thanh tỉnh.
Tôi thu tay lại, yên lặng ngồi trở về: “Tỉnh rồi, tự mình đi tắm, đăng ký khách sạn cho một đêm, ngày mai đi cũng .”
“Phương Vãn Vãn, lại uống say.” Anh tôi, một câu như nhận sai.
“Đúng đúng, rất tuyệt.” Tôi dỗ dành hắn.
Vừa dứt lời, Lục Thâm dùng sức kéo tôi qua, đè xuống người, nụ hôn rơi trên trán, lên chóp mũi, lên môi, cuối cùng trằn trọc bồi hồi.
Lý trí bảo tôi đẩy hắn ra, trái tim tôi lại đang giãy dụa, không muốn đẩy ra, một chút cũng không muốn đẩy ra. Nụ hôn từ từ sâu thêm, lý trí cũng từ từ tiêu tán, tôi theo ý thức ôm lấy cổ hắn đáp lại.
Người bên trên chậm rãi mất khống chế, tay cắm vào tóc tôi, dùng sức đè tôi về phía hắn. Một đêm rất hoang đường, hai người đều không khống chế .
Khoảnh khắc thân thể bị xuyên qua, tôi thậm chí bệnh hoạn nghĩ, như cũng tốt, dù sao ngày mai phải rời đi, người trưởng thành chuyện bình thường.
Lục Thâm ở trên giường rất hung dữ, bóp thắt lưng tôi liều mạng thâm nhập vào tôi, khiến tôi đau, liền dừng lại hôn tôi an ủi một chút, sau đó tiếp tục, lặp đi lặp lại.
Lúc mê man qua đi, mới nhớ ra, Lục Thâm vẫn chưa tắm rửa.
Ngày hôm sau thức dậy, thắt lưng đau dữ dội, tôi cúi đầu , dấu vết đầy người, thắt lưng, bụng đều là dấu ngón tay. Bàn tay to bên hông vẫn còn đang siết chặt.
Tôi bất lực gỡ bàn tay kia ra, tay chân run rẩy mặc quần áo vào.
Mở điện thoại ra xem, chỉ còn hai giờ máy bay cất cánh. Tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn kịp.
Người trên giường bất an nhíu mày, tôi cúi người qua sờ sờ lông mày của hắn. Rất thần kỳ, hắn lại ngủ yên.
Trên giường là một đống hỗn, một đóa huyết hoa nở rộ ở nơi tôi vừa mới đứng dậy.
Tôi mím môi, đưa quần áo và ga giường của hắn cho nhân viên phục vụ đến đưa bữa sáng, bảo bọn họ giặt sạch rồi mang lại.
Cầm túi xách, tôi lặng lẽ mở cửa ra khỏi khách sạn. Không khí trong lành chui vào trong phổi, như cuộc đời mới.
8
Mang theo hành lý đứng ở sân bay, còn năm mươi phút nữa máy bay cất cánh. Lớp trưởng khanh khách đứng đó chờ tôi. Anh ấy tò mò phía sau tôi: “Cậu ta không đến tiễn em?”
Tôi gật gật đầu: “Anh ấy có việc.”
Lớp trưởng nhận lấy vali của tôi, dẫn tôi vào trong.
“Rất may mắn năm đó em đã cố gắng, Lục Thâm muốn bảo em mỗi ngày đi đưa nước cho cậu ta, bị tôi chặn lại, thật, tôi cảm thấy năng lực của tôi so với cậu ta…”
Lời của lớp trưởng khiến bước chân tôi dừng lại. Cho nên, hắn không tới hỏi tôi, là bởi vì lớp trưởng tự chủ trương gì đó với hắn rồi?
“Sao , Vãn Vãn.” Lớp trưởng quay đầu, nghi hoặc tôi.
“Không có việc gì.” Tôi nhanh chóng đi tới, cảm giác khó chịu giữa hai chân càng ngày càng rõ ràng. Đều đã qua, bây giờ biết cũng vô dụng.
Còn nửa tiếng nữa là máy bay cất cánh. Tâm thần tôi không yên trả lời tin nhắn của cha mẹ, cảm giác khó chịu trong lòng càng ngày càng nặng.
Bạn thấy sao?