6
Tôi sững sờ bóng lưng càng chạy càng xa của Lục Thâm.
Lớp trưởng ở phía sau , ngữ khí có vài phần khinh thường: “Vẫn không ai bì nổi như .”
Không biết vì sao, nghe như thế tôi có chút khó chịu. Tôi ngước mắt lớp trưởng: “Anh ấy rất ưu tú, cho nên có đôi khi không ai bì nổi.”
Lớp trưởng nghe xong, trong mắt có vài phần kinh ngạc, rất nhanh che giấu: “Xin lỗi.”
Tôi tập tài liệu trong tay, vẫn nhận lấy: “Không có việc gì, tôi đi trước, chuyện này tôi suy nghĩ một chút.”
Danh sách trao đổi sinh viên này tôi đã nghe qua, chuyên ngành thiết kế vườn tược năm nhất là có thể tiến hành trao đổi. Còn chuyên ngành máy tính năm ba mới có danh ngạch, trường sẽ không thả Lục Thâm ra nước ngoài.
Ra nước ngoài quả thật có nhiều cơ hội học tập hơn, lớp trưởng hôm nay không đề cập tới thì tôi không có suy ý nghĩ này.
Vừa ra khỏi nhà hàng, tôi liền thấy Lục Thâm đứng ở giao lộ không nhúc nhích, bóng lưng còng xuống có vài phần đơn.
Trái tim không hiểu sao co rút đau đớn trong chớp mắt, cảm giác khác thường bị tôi mạnh mẽ đè xuống.
Thấy tôi đến gần, Lục Thâm mới chậm rãi đứng thẳng, ánh mắt chằm chằm tập tài liệu trong lòng tôi thật lâu.
“Người em thích bây giờ là cậu ta sao?” Hắn thất thần hỏi.
Thích lớp trưởng?
Thật lố bịch.
Tôi lắc đầu, vừa đi về phía trước vừa quở trách hắn: “Tuy rằng tôi không thích lớp trưởng, tôi có thể ra rất ghét ấy, Lục Thâm quá bất lịch sự…”
Con ngươi Lục Thâm sáng lên trong chớp mắt rồi lại tối đi.
“Vậy… Em thích…”
Trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên liền biết hắn muốn hỏi cái gì. Tôi bật thốt lên: “Không thích, hiện tại tôi không thích ai cả.”
Lục Thâm cúi đầu xuống, càng thêm uể oải.
Chúng tôi cứ như yên lặng bước đi, cả quãng đường trở về trường học, đến dưới lầu ký túc xá nữ đều không ai gì.
Đang lúc tôi muốn tạm biệt hắn, hắn lại gọi tôi lại.
Sau đó, dường như hắn suy nghĩ thật lâu, trong mắt tràn đầy ý giãy dụa. Không biết qua bao lâu, hắn tôi cuối cùng cũng mở miệng: “Phương Vãn Vãn, một vạn con hạc giấy kia…”
Vết thương phủ bụi bị kéo ra, m.á.u thịt đầm đìa. Tôi ngắt lời hắn lần nữa, đôi mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi của hắn : “Lục Thâm, tôi phải trở về.”
Lục Thâm lúng túng tôi.
Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ : “Ngày mai gặp, Lục Thâm.”
Nói xong, tôi đi thẳng vào ký túc xá mà không quay đầu lại.
Trở lại phòng ngủ, tôi mở tập tài liệu ra, ngày tháng trao đổi sinh viên là ngày một tháng mười hai, chỉ còn một tháng.
Tôi dùng ngón tay vuốt ve bìa tài liệu, trong đầu toàn là vẻ mặt Lục Thâm vừa rồi.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng giọng hoảng hốt của cùng phòng.
“Haizz, ký túc xá nữ học viện văn hóa bên cạnh vừa mới có người tự sát! Xe cứu thương vừa đưa đi.”
“Ai ?! Đm.” Một người cùng phòng khác hỏi.
Tôi cũng tò mò qua.
“Lâm Y, Lâm Y của học viện văn hóa.”
Lời của cùng phòng quanh quẩn trong đầu tôi, từng chữ từng chữ.
Lâm Y tự sát? Tại sao?
Tôi cũng không quen thân với Lâm Y nên không đi thăm ấy, liên tục hơn mười ngày, bốn phương tám hướng đều là chuyện về ấy. Có cả chuyện hận thù của ấy và Lục Thâm.
Lục Thâm vẫn như không có việc gì chạy tới tìm tôi ăn cơm, chuyện phiếm, tản bộ. Nhưng luôn không tự chủ nhíu mày, trong lòng giống như đang suy nghĩ.
Cho đến một ngày, trên tường thổ lộ xuất hiện ảnh Lục Thâm đi thăm Lâm Y. Trong ảnh, Lục Thâm đứng trước giường Lâm Y, Lâm Y đưa tay giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn, trên mặt là nụ yếu ớt.
Khoảnh khắc thấy bức ảnh, một cơn đau cùn đột ngột đến từ tim và mọi hơi thở đều trở nên khó khăn, tôi tỉnh táo ý thức mình vẫn thích Lục Thâm. Một vạn con hạc giấy kia cũng không g.i.ế.c c.h.ế.t trầm luân của tôi đối với hắn.
Sao ? Lại muốn như năm đó, bọn họ, tra tấn chính mình?
[Phương Vãn Vãn, thấy ảnh chưa? Cô ấy bị trầm cảm nặng, chỉ đi một lần, sau này sẽ không bao giờ đi nữa.] Trên di , Lục Thâm gửi lời giải thích.
Tôi run tay trả lời hắn: [Cái này có gì phải giải thích, đi thì cứ đi thôi.]
Đối diện im lặng, không trả lời tôi nữa.
Hạt giống rời đi cắm rễ trong lòng, nhanh chóng nảy mầm.
Mấy ngày kế tiếp, tôi xong thủ tục, đến chỗ chủ nhiệm ký xong thỏa thuận, sửa sang lại giấy tờ liên quan, gọi điện thoại để cha mẹ chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Một tuần trước khi rời đi, tôi vẫn quyết định chuyện này cho Lục Thâm.
Đến cuối đông, người trên sân thể dục càng ngày càng ít, trời tối cũng nhanh. Lục Thâm từ ký túc xá bên kia vội vàng chạy tới, trên tay còn ôm một cái túi ấm. Hắn nhét túi xách ấm vào lòng tôi, bàn tay lạnh như băng trong nháy mắt ấm lên.
Lục Thâm lo lắng tôi: “Có lạnh không, đi tìm cửa hàng ngồi một chút?”
Tôi lắc đầu: “Chỉ có một chuyện, muốn thẳng với .”
“Chuyện gì.” Lục Thâm tôi, vẻ mặt cực kỳ yên tĩnh.
Bạn thấy sao?