Tôi lặng lẽ ngậm miệng lại, xác định không phải hắn đang , ánh mắt và ngữ khí đó đúng là không . Chuyện tối hôm đó hiện ra trước mặt, xấu hổ.
Sau đó Lục Thâm dẫn tôi đi gắp búp bê, hắn không gắp nổi một con, may mắn của tôi lại bùng nổ, tôi gắp một con. Trên đường trở về, tôi ôm búp bê trên tay nhạo hắn cả đường.
Lúc sắp đến ký túc xá, nhận ra sự yên tĩnh của hắn, tôi mới quay đầu liếc hắn một cái. Tầm mắt cứ như đối diện, dường như hắn vẫn luôn tôi chăm , không dời ánh mắt đi.
Cười nhạo hắn cả đường, hắn cũng không có chút buồn bực, ý trong ánh mắt như muốn tràn ra ngoài. Trong lòng tôi chấn , rất nhanh quay đầu lại.
“Tôi về trước đây.” Bỏ lại những lời này tôi liền vội vàng chạy vào ký túc xá.
Không biết là do chạy quá nhanh hay là cái gì, trở lại phòng ngủ, tiếng tim đập cũng không dừng lại. Trong đầu tôi, đôi mắt đen ẩn chứa nụ của hắn không xua đi . Trái tim yên lặng lại một lần nữa đập loạn.
5
Tôi gấp cho Lục Thâm hơn một vạn con hạc giấy, bắt đầu từ lúc biết mình thích hắn, mất gần tám trăm ngày. Lúc vui thì gấp màu hồng, lúc buồn thì gấp màu xanh. Cuối cùng, có rất ít giấy màu xanh còn lại, cũng không có nhiều giấy màu hồng.
Quả nhiên thanh xuân đều là đau đớn.
Tôi ôm một vạn con hạc giấy đó, viết cho hắn một bức thư tay. Tôi : [Lục Thâm, em đang thổ lộ, rất nghiêm túc, không nhận hãy ném chúng đi.]
Hắn không ném, hắn một chuyện khiến tôi đến nay không thể quên . Một vạn con hạc giấy đó bị hắn đưa cho Lâm Y. Hạc giấy do tôi gấp dường như tạo ra ma lực, kéo hắn và Lâm Y càng ngày càng gần.
Quãng thời gian đó, Lâm Y bị bệnh, hắn trốn học đi thăm ấy, vì ấy mà chửi và đánh nhau với các chàng trai khác. Trước đó không lâu lại vì ấy mà uống rượu.
Tôi soi gương cẩn thận lau sữa trên mặt, trong lòng lại xuất hiện cảm giác luống cuống đối với sự khác thường của Lục Thâm. Không thể thoát ra , không thể thoát khỏi , khiến tôi tâm phiền ý loạn. Nhưng tôi không có cách nào vì bản thân mình năm đó mà tha thứ cho hắn.
Điện thoại di rung hai cái, tôi dùng khăn lông lau khô tay, mở tin nhắn.
Một đến từ lớp trưởng. Anh ấy ngày mai đến trường chúng tôi giao lưu tân sinh viên, muốn cùng tôi ăn cơm trưa.
Một đến từ Lục Thâm. Hắn muốn tôi trưa mai đến chỗ cũ tìm hắn, hắn có việc muốn với tôi.
Tôi do dự một chút, vẫn quyết định đồng ý với lớp trưởng. Mỗi ngày đều có thể thấy Lục Thâm, cần chuyện gì cũng thuận tiện.
[Không , trưa mai tôi có việc rồi.] Tôi trả lời hắn.
Đối diện lại là giây trả lời: [Việc gì?]
[Ăn cơm với lớp trưởng trung học, cũng biết.] Tôi không định giấu hắn.
Đối diện trầm mặc thật lâu, tôi cho rằng sẽ không gửi tin nhắn tới nữa, lúc tôi nằm trên giường sắp đi vào giấc ngủ lúc, hắn lại gửi chữ [Ồ] tới.
Ồ?
Tôi nhướng mày, không để ở trong lòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thâm như bị kinh, đi theo tôi. Chuyên ngành máy tính của hắn và chuyên ngành thiết kế vườn tược của tôi b.ắ.n đại bác bảy phát không tới, không biết hắn đi theo cái gì. Xung quanh không ngừng ném tầm mắt tò mò quan sát tới.
Lục Thâm rất nổi tiếng, hắn là thiên tài máy tính. Thầy giáo cũng biết hắn, biết hắn không cùng chuyên ngành với chúng tôi, hoà theo thú vui xấu xa của các học gọi hắn trả lời.
Lục Thâm dùng chân cọ cọ tôi, muốn tôi cho hắn biết đáp án.
Tôi thốt lên: “Ngu c.h.ế.t đi , đây là kiến thức bình thường, lớp trưởng sẽ biết.”
Hai người đều sửng sốt.
Lục Thâm cũng không cọ cọ tôi nữa, trực tiếp cầu xin thầy giáo tha thứ. Thầy giáo cũng không cho hắn khó xử, buông tha cho hắn.
Lục Thâm im lặng ngồi hai tiết, đúng ra là thất hồn, ánh mắt bảng đen hoàn toàn không có tiêu cự, trông giống như bị đả kích rất lớn.
Tôi nhịn không an ủi: “Lục Thâm, là thiên tài, không hiểu kiến thức bình thường cũng không sao. Dù sao vào trường đại học cũng tuyển thẳng.”
Lục Thâm nghe xong lời này, ánh mắt càng thêm tan rã.
“Thì ra lúc đó không phải em tức giận, mà là khổ sở.” Bên cạnh truyền đến tiếng lẩm bẩm khó hiểu của Lục Thâm.
Cả buổi sáng, vì Lục Thâm ngồi bên cạnh, tâm thần tôi cũng có chút không yên. Cho đến khi tôi gặp lớp trưởng, Lục Thâm lại giống như đánh m.á.u gà nhắm mắt đi theo sau m.ô.n.g tôi, đuổi thế nào cũng không đi.
Hắn nhướng mày, vô cùng đúng lý hợp : “Anh cũng muốn gặp lớp trưởng, nhớ cậu ta.”
Tôi:…
Tôi và lớp trưởng hẹn gặp nhau ở một nhà hàng bên ngoài trường học. Lớp trưởng có nước da trắng, ngũ quan thanh tú, nếu không biết đây là đàn ông, tôi đã xem ấy là thân rồi.
Lớp trưởng thấy Lục Thâm cũng không gì, chỉ lịch sự với Lục Thâm.
Lần đầu tiên Lục Thâm không dễ ở chung như , vẻ mặt cà lơ phất phơ. Lúc ăn cơm, cũng giành giúp tôi gắp thức ăn, giống như một giây sau tôi sẽ c.h.ế.t đói . Nếu không có lớp trưởng ở đây, có lẽ tôi đã tát cho hắn một cái.
Lúc gần đi, lớp trưởng đột nhiên lấy một tập tài liệu từ trong túi đen bên cạnh ra đưa cho tôi.
“Đây là danh ngạch đi Mỹ trao đổi sinh, nếu em có hứng thú có thể tìm .” Anh ấy giải thích.
Lớp trưởng Lục Thâm bên cạnh tôi, tiếp: “Nếu cậu muốn đi, hai chúng ta cũng có thể .”
Nghe như thế, tôi nhận lấy tập tài liệu, theo bản năng muốn từ chối.
Lục Thâm ở một bên mạnh mẽ đứng lên, cái ghế tạo ra âm thanh bén nhọn mà khó nghe. Hắn cứ như không chào hỏi, trầm mặt đi ra ngoài.
Bạn thấy sao?