Tuy rằng thỉnh thoảng chê tôi béo xấu, vẫn mua trà sữa tôi thích nhất khiến tôi vui vẻ.
Không có gì bất ngờ, năm lớp 10 tôi hoàn toàn thích hắn. Nhưng hắn không thích tôi, hắn thích Lâm Y, đứng nhất ban khoa học xã hội, còn biết khiêu vũ.
Lúc trong lớp truyền tin đồn về bọn họ tôi cũng không có nhiều cảm giác, cho đến khi tôi thấy cảnh Lâm Y đưa nước cho Lục Thâm trên sân thể dục.
Nắng chiếu vào khu vực đó, chia cắt nơi râm mát của tôi, họn họ đứng ở đó, trai tài sắc, hoàn hảo dành cho nhau.
Cảm giác tự ti giống như nước biển nhấn chìm tôi, lần đầu tiên tôi ý thức khoảng cách giữa tôi và Lục Thâm. Tôi thậm chí hèn mọn đến mức cho rằng hắn vẫn xem tôi là thì thật quá tốt.
“Vãn Vãn, đến rồi.” Giọng mệt mỏi của Lục Thâm kéo suy nghĩ của tôi trở lại.
Tôi quay đầu thoáng qua hắn, mới phát hiện mắt hắn thâm quầng.
“Tối hôm qua như tới tôi là có ý gì?” Tôi trừng mắt hỏi hắn.
Lục Thâm đau đầu quẹt tay qua trán, mấy lần muốn lại thôi, vẫn quyết định không trả lời câu hỏi này của tôi.
“Xuống xe, xem hải âu.” Hắn giục.
Tôi giơ bánh mì lên, thổi gió lạnh, đàn hải âu bay tới bay lui vô kỷ luật trên bầu trờ, tâm trạng có chút phức tạp.
Tôi lặng lẽ với Lục Thâm đang hưng phấn: “Anh đúng là có bệnh.”
Lục Thâm: “…”
Chuyện đêm đó hắn say rượu phát sinh nụ hôn kia, chúng tôi đều ăn ý không nhắc tới nữa. Biểu hiện của Lục Thâm rất rõ ràng, vẫn không ngừng chạy về phía nhà tôi tạo cảm giác tồn tại. Tôi mắng hắn, số lần hắn oán hận cũng ít đi, thậm chí có lúc sẽ vô cớ ngây ngô.
Trong lòng tôi có chút hoảng, thậm chí luống cuống. Tôi không biết tại sao hắn đột nhiên mất hứng thú với Lâm Y. Tôi tự hỏi, có phải ai đó đã với hắn điều gì đó khiến mấy ngày nay hắn trông khác thường, thậm chí hơi lo âu.
Hắn dường như rất quan tâm tôi đang chuyện với ai, lại sợ tôi tức giận không dám ghé vào xem điện thoại di của tôi, mặc dù có xem cũng không sao cả.
Người trò chuyện với tôi là lớp trưởng lớp 12, lúc Lục Thâm cả ngày đuổi theo Lâm Y, là lớp trưởng giúp tôi vượt qua môn vật lý. Vì , chúng tôi vẫn luôn giữ mối hiên hệ. Chuyện chúng tôi với nhau cũng rất đơn nhất, ngoại trừ học tập thì cũng chính là học tập.
Nhưng mà, đúng là tôi cảm thấy tiếp nhận lớp trưởng thoải mái hơn tiếp nhận Lục Thâm.
4
Lần đó, thấy cảnh kia ở sân thể dục, tôi không còn đi đưa nước cho Lục Thâm nữa, cũng không xem hắn thi đấu. Hắn không hỏi, cho dù một lần cũng không hỏi tôi vì sao không đi xem hắn chơi bóng rổ. Tôi chuẩn bị sẵn lời giải thích thật buồn , cũng chẳng để gì.
Tôi bắt đầu từ từ bỏ đồ ăn vặt, từ từ để ý đến chuyện học tập. Lúc Lục Thâm tới nhà tôi, thường thấy tôi đang giải đề. Những đề thi đối với hắn mà vô cùng đơn giản, tôi phải hơn chục cái, thậm chí trăm cái mới có thể nắm vấn đề.
Lúc hắn trực tiếp dạy tôi, tôi ngoài miệng khinh thường đáy lòng vẫn không khống chế vui vẻ. Sau đó trong lúc vô hắn : “Sao so với Lâm Y em lại khó dạy như , ngu muốn chết.”
Trái tim tôi trong nháy mắt giống như bị dội một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân. Tôi giật lại đề thi ngay tại chỗ, đuổi hắn ra ngoài.
Đêm đó tôi khóc bao lâu, tôi đã quên, lời hắn là thật, tôi đúng là bị tổn thương.
Ngày hôm sau hắn mua đồ ăn vặt tôi thích nhất, vui xin lỗi tôi, không bao giờ tôi ngu nữa. Hắn không biết thật ra cái tôi để ý là câu phía trước.
Nhưng tôi thuận thế tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, lúc ấy tôi cự tuyệt không . Hiện tại, tôi dường như cũng không quá để ý chuyện của hắn và Lâm Y.
Tôi, Lục Thâm, Lâm Y đều thi vào cùng một trường đại học.
Ở trường đại học, bọn họ vẫn là nhân vật nổi tiếng, thường treo ở bảng xếp hạng nhân trong trường, còn tôi bị tách ra xa. Trên tường thổ lộ của trường thường xuyên xuất hiện cặp đôi nhân vật tân nữ sinh viên xinh đẹp và siêu cấp học bá.
Rất kỳ quái, bọn họ biết tôi và Lục Thâm là thân, chưa bao giờ ghép đôi hai người chúng tôi, dường như điều họ chờ mong chính là đôi “ nhân” từ trung học phổ thông đến đại học kia.
“Vãn Vãn, Lục Thâm đưa trà sữa cho cậu, gửi tin nhắn cậu không trả lời, đứng dưới lầu nửa ngày.” Bạn cùng phòng mang trà sữa đặt lên bàn tôi.
Tôi đang bài thi tiếng Anh, điện thoại di cài đặt miễn quấy rầy theo thói quen.
Mở wechat, có vài tin nhắn chưa đọc.
[Có uống trà sữa không.]
[Lần này không uống cũng phải uống.]
[Xuống dưới lầu.]
[Đừng không trả lời tin nhắn không, Phương Vãn Vãn.]
[Em cứ như , mà bị c.h.ế.t lạnh là lỗi do em.]
Liếc mắt một cái, tôi mặt không chút thay đổi trả lời hắn.
[Tôi c.h.ế.t rồi, có việc cần thì đốt giấy.]
Lục Thâm lập tức trả lời: [Buổi tối cùng nhau ăn cơm], hắn dùng giọng điệu thông báo với tôi.
Tôi trả lời: [Tôi muốn ăn đồ đắt tiền.]
[Theo ý em.]
Thật hào phóng.
Sau khi cơm nước xong, Lục Thâm không để tôi trở về, kéo tôi đi tản bộ ở quảng trường trung tâm thành phố, hoa mỹ là đi dạo cho tiêu thực.
Vô cùng trùng hợp, lúc đi dạo đụng phải Lâm Y. Lâm Y ăn mặc rất đẹp mắt, cùng mấy nữ sinh nắm tay tản bộ, trên tay xách túi mua sắm.
Chạm mặt nhau, chúng tôi đều ngẩn người, chống lại tầm mắt của tôi, ánh mắt của Lâm Y còn né tránh một lát. Trong lòng tôi cảm thấy khác thường, lại không rõ ràng lắm.
Ngược lại Lục Thâm bước chân không ngừng, gật gật đầu với Lâm Y, xem như chào hỏi, liền dắt tôi đi về phía trước.
“Anh thẹn quá hóa giận à? Lục Thâm.” Sau khi đi xa, tôi hì hì hỏi.
Bước chân Lục Thâm dừng lại, tối sầm mặt cúi người bóp cằm tôi, dồn tôi lui về bức tường phía sau, giọng lạnh như băng: “Phương Vãn Vãn, em còn như , sẽ hôn em, là hôn lưỡi đó.”
Đm, không biết xấu hổ!
Bạn thấy sao?