Vẫn Chưa Quá Muộn [...] – Chương 9

9

Các dự án của công ty đang bước vào giai đoạn bận rộn.

Tôi đã mấy ngày liên tục ngủ lại công ty.

Hứa Thần Diệp gọi cho tôi vài cuộc điện thoại đều bị tôi từ chối.

Với người chồng bằng mặt không bằng lòng này, thật sự không cần thiết phải liên lạc nữa.

Có một tài liệu để ở nhà, tôi phải về lấy.

Chú Vương khi lái xe còn vui vẻ báo cáo hình gần đây của Hứa Thần Diệp.

Hứa Thần Hiên đã mua lại một số cổ phiếu lẻ, cộng thêm cổ phần tôi giao, giờ đã trở thành người nắm quyền chính thức của tập đoàn Hứa thị, tất cả đều là kết quả do gia đình họ Hứa cố dung túng.

Hứa Thần Diệp dần bị gạt ra ngoài.

Nhưng vốn dĩ ta không có ý định tiếp quản tập đoàn Hứa thị, giờ lại đoàn tụ với mối đầu, cuối cùng cũng thành đôi.

Nói ra thì ta còn phải cảm ơn tôi.

Chú Vương bí ẩn: "Mấy ngày nay ta đều ở phòng khách đến rất khuya, ánh mắt luôn về phía cửa chính, chắc là đang đợi tiểu thư về?"

Tôi không ngẩng đầu: "Chú Vương, dạo này đang đọc tiểu thuyết gì ?"

"... 'Vợ đến, thiếu gia Thời đậm đà'."

Động tác lật tài liệu đột ngột dừng lại, Vương ngại ngùng dời ánh mắt đi.

"Chú Vương, hay là cháu cho nghỉ vài ngày, đi du lịch cùng dì Lý nhé, cháu sẽ chi trả."

Không thể để đọc mấy thứ linh tinh này nữa.

"Tiểu thư, đừng mà..."

Tôi mỉm ngẩng đầu, giọng điệu không thể từ chối.

"Đi."

"...Được."

...

Về đến nhà đã là mười giờ tối.

Không ngờ Hứa Thần Diệp thật sự ở nhà.

Anh ta ngồi trên ghế sofa như một bức tượng, ánh mắt khi tôi bước vào cửa sáng lên vài phần yếu ớt.

Hứa Thần Diệp buồn bực : "Em quên thỏa thuận của chúng ta rồi sao?"

Tôi cởi giày cao gót, xoa bóp đôi chân đau nhức, không dành cho ta một ánh .

"Tổng giám đốc Hứa, không phải đã là không can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau, mất trí nhớ rồi à?"

Anh ta sờ mũi, bị tôi chặn họng không lời nào.

Như Ý thấy tôi về, âu yếm chạy tới cọ vào lòng bàn tay tôi.

Đó là con mèo mà Hứa Thần Diệp đã cứu năm xưa.

Cuộc hôn nhân không này, đối với Hứa Thần Diệp là một sự thỏa hiệp mất thể diện.

Đến mức đêm tân hôn, đôi mày thanh tú của Hứa Thần Diệp lên sự chán ghét và bất lực sâu sắc.

Anh ta thậm chí không muốn tôi, đi thẳng ra ngoài.

Tôi gọi ta lại: "Anh định đi đâu?"

"Chỉ là hôn nhân thương mại, chẳng lẽ em còn muốn tôi ở lại?"

Anh ta hơi nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ chế giễu.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, đường nét của ta càng thêm sắc lạnh.

Tôi đột nhiên : "Đêm tân hôn mà chồng ra ngoài lêu lổng, muốn tôi trở thành trò ?"

Hứa Thần Diệp  dừng bước, quay lại đi về phía tôi, đôi mắt đen láy lóe lên tia ác ý.

"Muốn tôi ở lại?"

Anh ta khẽ cúi người, hai tay đặt lên sofa sau lưng tôi, giọng nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua tai tôi.

Ấm áp, tê dại, mang theo sự chế giễu không che giấu.

"Vậy cầu xin tôi đi."

Tôi không gì thêm.

Anh ta bước đi, như thể tôi thêm một cái nữa cũng là một sự tra tấn.

Ngày thứ hai sau đám cưới, Vương mỉm hiền từ.

"Tiểu thư, chúc mừng hôn nhân hạnh phúc, cuối cùng cũng đạt mong ước rồi!"

Nghĩ đến ánh mắt chán ghét của Hứa Thần Diệp, tôi cúi đầu đáp nhẹ một tiếng.

Chú Vương liếc bàn đầy món ăn đã nguội lạnh.

Đĩa sườn xào chua ngọt và rau cải hấp nổi bật giữa bàn.

Chú thở dài: "Tại sao không thẳng ra?"

Chú Vương không hiểu, Hứa Thần Diệp cực kỳ chán ghét tôi.

Những điều này nếu là người khác , với ta là sự mềm lòng của thần thánh.

Nếu người là tôi, ta chỉ càng sợ hãi khi biết từ trung học đã bị một người tối tăm như tôi để mắt đến.

Đối với người không , dù gì cho ta, cũng chỉ là tự cảm chính mình.

Như mẹ tôi, người đã tự sát vì .

Rõ ràng là cuộc hôn nhân thương mại đôi bên cùng có lợi, bà lại một người đàn ông có nhiều nhân.

Định sẵn là cuộc đời bà sẽ bi thảm.

Sau khi tâm trạng ổn định lại, tôi gắp một miếng sườn xào chua ngọt đã nguội.

"Chú Vương, tôi và ấy còn rất nhiều thời gian, từ từ thôi."

...

Bất ngờ là Hứa Thần Diệp đã đem con mèo con đó về.

Sinh mệnh nhỏ yếu đuối năm nào giờ đã trở thành một con mèo mập mạp.

Anh ta lạnh lùng lúng túng : "Tôi muốn nuôi nó, em không có ý kiến chứ?"

Tôi : "Nó tên gì?"

Nhắc đến con mèo, giọng ta cũng dịu lại đôi chút.

"Nó tên Như Ý, năm năm bình an, vạn sự như ý."

Khi những lời này, trong mắt ta có chút dịu dàng.

Tôi hơi sững lại.

Như Ý là cái tên tôi đặt cho nó.

Năm đó Vương sợ Hứa Thần Diệp hiểu lầm mèo con bị người khác nuôi, nên để lại lời nhắn cho ta.

Chú Vương hỏi tôi có muốn đặt tên cho mèo con không.

Tôi thuận miệng : "Cứ gọi là Như Ý đi, mong nó năm năm bình an, vạn sự như ý."

Hóa ra Hứa Thần Diệp đã giữ lại cái tên này.

Tôi mỉm , cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve đầu Như Ý.

"Nuôi nó , phải về nhà ăn cơm mỗi ngày, sau bữa ăn cùng tôi đi dạo."

Như Ý bất ngờ cọ vào tôi, luôn dụi vào tay tôi, giống hệt lần đầu gặp mặt.

Hứa Thần Diệp thấy cảnh này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...