Vẫn Chưa Quá Muộn [...] – Chương 8

8

Bà nội Thẩm Hàm mặc dù tóc đã bạc trắng, vẫn duyên dáng và điềm tĩnh, luôn mỉm hiền từ.

Ca phẫu thuật rất thành công, khuôn mặt bà rạng rỡ vẻ hồng hào khỏe mạnh.

Tôi đưa cho bà cái hộp trong tay, định vài lời để thuyết phục bà nhận.

Bà mở ra xem, đôi mắt dần dần đỏ lên.

"Đã nghĩ rằng kiếp này sẽ không gặp lại nữa."

Bà nội Thẩm ngẩng đầu tôi, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.

"Thời Tiểu thư, tôi sẽ không từ chối nữa, chiếc vòng ngọc này đối với tôi có ý nghĩa rất sâu sắc."

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bà lại tiếp: "Để cảm ơn, tôi sẽ giao Tiểu Hàm cho nhé?"

Nụ vừa nở trên mặt tôi chợt khựng lại.

"Đừng nó nhỏ tuổi, rất biết chăm sóc người khác, lại cũng khá đẹp trai." Bà chép miệng, "Chỉ là không đẹp như ông nó."

"Bà, đừng so sánh như thế chứ!!!"

Thẩm Hàm như con mèo xù lông, ánh mắt lóe lên không dám tôi, mặt đã đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

Lời định bỗng dưng nghẹn lại, tôi mỉm chậm rãi.

"Được, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy."

Bà nội Thẩm đầy ẩn ý: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."

Thẩm Hàm cứng cổ không chịu ngẩng đầu, không dám một lời nào.

Phòng bệnh tràn ngập không khí ấm áp.

Tôi cũng không tự chủ mà dịu dàng hơn.

Có lẽ đây chính là lý do mà Thẩm Hàm dù trải qua vô số khó khăn vẫn có thể giữ vững sự mạnh mẽ và lạc quan.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...