6
Từ sau hôm đó, ngày nào Thẩm Hàm cũng gửi ít nhất mười tin nhắn cho tôi.
【Chị à, em mới học một bản nhạc, có thể đàn cho chị nghe không?】
【Chị à, hôm nay bà nội em khỏe hơn nhiều, bà muốn gặp chị, có không?】
【Chị à, con mèo cam dưới lầu bệnh viện mới sinh một lứa, chị có muốn đến xem không?】
【Chị à, tên đàn ông ngoại đó không phải thứ tốt đẹp gì, chị xứng đáng có người trẻ trung và xuất sắc hơn (ngượng ngùng)...】
Không biết Vương đã gì với Thẩm Hàm, mà cậu ta ngày nào cũng tìm cách khuyên tôi ly hôn. Dù kiên nhẫn đến đâu cũng dần bị mài mòn.
Đứng trước thằng nhóc nhiều này, tôi chỉ cảm thấy bất lực.
"Chị không giận, về nghỉ ngơi đi."
Thẩm Hàm ngước lên, đôi mắt dài cong lên .
Nhưng môi cậu ta trắng bệch, trán bắt đầu đổ mồ hôi, như đang chịu đựng cơn đau.
"Em sao ?"
Cậu ta ôm bụng: "Chỉ là đau dạ dày chút thôi, bệnh cũ rồi, chị đừng lo cho em."
"Vậy à, trong văn phòng chị có thuốc, chắc em không cần đâu—"
"Cần mà!"
Thẩm Hàm đột nhiên lớn tiếng, đôi mắt ánh lên niềm vui không che giấu .
Tâm trạng của tôi cũng bị cậu ta ảnh hưởng, không nhịn mà mỉm .
Đến văn phòng, tôi bảo trợ lý đi mua đồ ăn.
Thẩm Hàm tươi không ngừng: "Cảm ơn chị!"
Cậu ta không khách sáo chút nào, cứ như đang ở nhà, nằm dài trên ghế sofa.
Trợ lý liếc mắt tám chuyện liên tục giữa tôi và cậu ta.
Tôi định nhắc cậu ta ý ảnh hưởng thì cửa bị ai đó đập mạnh.
"Thời Lam! Tại sao em lại chuyển nhượng cổ phần cho Thẩm Thần Hiên?"
"Anh biết rõ mà—"
Thấy Thẩm Hàm, ta lập tức im bặt, ánh mắt lạnh lẽo.
"Thằng nhóc này là ai?"
Trợ lý mang bữa sáng vào thấy liền lặng lẽ đặt đồ xuống, trước khi đi còn chu đáo đóng cửa lại.
Thẩm Hàm ngẩng cao đầu, ánh mắt hoa đào đẹp đẽ đầy khinh thường.
"Ông này— Tôi là ai thì liên quan gì đến ông?"
Bộ dạng ngạo mạn này chẳng giống chút nào với vẻ ngoan ngoãn trước mặt tôi.
Hứa Thần Diệp chằm chằm cậu ta, môi mím chặt.
Không khí càng lúc càng căng thẳng.
Tôi bình tĩnh : "Hứa Thần Diệp, cổ phần đã chuyển cho tôi, tôi có quyền định đoạt, phải không?"
"Vả lại," tôi nhẹ, "Tôi thích hợp tác với trai hơn."
Cổ phần Hứa Thần Diệp chuyển nhượng cho tôi, tôi bán lại giá rẻ cho Thẩm Thần Hi, coi như bán ân thêm lần nữa.
Sự hợp tác giữa nhà họ Thời và nhà họ Hứa chỉ càng thêm vững chắc.
Đây vốn là kết quả mà mọi người mong đợi.
Nhưng điều này phát đi tín hiệu rằng, Hứa Thần Diệp đã bị hoàn toàn bỏ rơi.
Anh ta nhíu mày chặt, môi mím cứng, mắt đầy giận dữ gần như không giấu nổi.
Vài giây sau, ta bỗng .
"Tôi vốn nghĩ đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, giờ tôi hiểu rồi, em thích tôi đúng không?"
Anh ta bước lại gần tôi: "Vì tôi không em, nên em dùng cách này để trả thù tôi?"
Bề ngoài tôi tỏ vẻ bình thản, tim bỗng thắt lại, gần như không thở nổi.
Ánh mắt Hứa Thần Diệp đầy ác ý, gương mặt lạnh lùng môi lại nhếch lên.
"Vậy thì tôi cho em biết, dù chết tôi cũng không em!
"Loại người đê tiện như em, mãi mãi không xứng đáng có của bất kỳ ai!"
Anh ta chăm vào mắt tôi, cố tìm dấu hiệu chứng minh tôi đau khổ.
Cảm giác ngạt thở lan khắp người, bàn tay dưới bàn khẽ run.
Thẩm Hàm bỗng lao tới, mạnh vào mặt Hứa Thần Diệp.
Anh ta ôm mắt, lảo đảo vài bước, không tin nổi Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm tay nổi gân xanh, mắt đầy giận dữ chưa từng thấy.
"Anh hiểu gì chứ, chị là người tuyệt vời nhất, xứng đáng với đẹp nhất!
"Chỉ có kẻ mù mới coi thường ngọc quý, xứng đáng sống trong đơn."
Tôi ngạc nhiên Thẩm Hàm, tâm trạng lại lạ thường bình tĩnh.
Hứa Thần Diệp không biết bị kích gì, phát cuồng lao tới định đánh Thẩm Hàm.
"Cậu dùng tư cách gì mà ? Người của Thời Lam sao?
"Tôi mới là chồng hợp pháp của ấy!"
Thẩm Hàm bỗng ngớ ra, một chút đỏ ửng hiện lên má.
Cậu ta lắp bắp: "Người ?"
Tôi cảm thấy buồn và vô lý.
Sự hung hăng biến mất ngay lập tức, cậu ta không đánh lại, cứng đờ nhận cú .
Trợ lý mang bảo vệ vào kéo hai người ra.
Khi đối diện tôi, trợ lý liền nghiêm mặt không gì.
Tôi: "......"
Hứa Thần Diệp mắt đỏ ngầu hỏi mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Hàm.
"Như thấy đó, Thẩm Hàm, là người của tôi."
Tôi mỉm kéo Thẩm Hàm ra sau lưng, cậu ta cúi đầu không dám tôi, mặt đỏ bừng.
"Em lừa tôi, đúng không?"
Hứa Thần Diệp đứng yên, không tin nổi tôi, giọng run run.
Tôi không để ý ta, trực tiếp dẫn Thẩm Hàm rời đi.
Trên xe, Thẩm Hàm ngập ngừng, không biết đang nghĩ gì, mặt đỏ như tôm luộc.
"Chị ơi, vừa nãy chị … là ý gì?"
Tôi nắm tay lái, không cậu ta.
"Vừa nãy cảm ơn em đã giải vây cho chị, đó chỉ là để lừa Hứa Thần Diệp, không có ý gì khác."
Cậu ta lập tức xìu xuống, giọng trầm trầm.
"Ồ, em hiểu rồi."
"Em còn nhớ lời em hứa với chị ở bệnh viện không?"
"Nhớ, em sẽ đứng trên đỉnh cao, sau đó báo đáp chị..."
"Ừ, chị đợi em."
"Ồ… hả?"
Cậu ta ngẩng đầu, mắt sáng lên.
Tôi không nhịn , búng nhẹ vào trán cậu ta.
"Đợi em đứng trên đỉnh cao rồi, báo đáp chị thế nào?"
Người lớn thường ít hiểu nhiều.
Cậu ta đỏ mặt, trẻ con lại ngoắc ngón út, muốn tôi hứa.
"Một lời đã định!"
Tôi thuận theo ngoắc ngón tay với cậu ta.
Cuối cùng cậu ta nở nụ , mắt lấp lánh như những vì sao rực rỡ.
Chỉ là trò chơi dưỡng thành này đổi người chơi thôi.
Tôi chơi .
Bạn thấy sao?