5
Tôi bảo cậu ta lên xe, Vương hiểu ý lập tức kéo màn ngăn lên.
Cậu ta do dự rất lâu, môi dưới bị cắn đến trắng bệch, cuối cùng vẫn quyết tâm mở cửa xe.
Tôi cậu ta đầy hứng thú: "Bao nhiêu tuổi rồi? Tên gì?"
"19 tuổi, tôi tên là Thẩm Hàm."
Thẩm Hàm nắm chặt tờ rơi nhàu nát, cúi đầu thật thấp, đôi tai đỏ ửng lên.
Không hiểu sao tôi lại nhớ đến câu của một người : "18 tuổi quá non nớt, 20 tuổi lại quá chín chắn, 19 tuổi là vừa đẹp."
Tôi ta một lúc, chậm rãi hỏi.
"Cậu đang học đại học đúng không? Lần đầu tiên ra ngoài… thêm à?"
Thẩm Hàm cúi đầu thấp hơn, giọng run rẩy và xấu hổ rõ rệt.
"Tôi cần tiền, bà tôi vẫn đang nằm viện..."
Thấy tôi không gì.
Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu tôi, đôi mắt đen láy như mực thậm chí còn rưng rưng nước mắt.
"Cầu xin chị giúp tôi, tôi sẵn sàng bất cứ điều gì."
Chú Vương không đúng lúc ho khẽ một tiếng, khiến khuôn mặt Thẩm Hàm đỏ bừng đến tận cổ.
Tôi thấy buồn : "Đi thôi, đến bệnh viện nào."
Chú Vương đáp: "Dạ, tiểu thư!"
Thẩm Hàm từ từ đỏ mắt, đôi mắt lấp lánh ánh lên những tia sáng, tôi không chớp mắt.
Cậu ta từ nhỏ sống cùng bà nội, học hành xuất sắc, đỗ vào Khoa Âm nhạc của Đại học Đế Đô.
Nhưng sức khỏe của bà nội luôn không tốt, cậu ta chỉ có thể thêm không ngừng để trả các khoản viện phí đắt đỏ.
Bây giờ bà nội đột ngột bị bệnh tim, cần phẫu thuật.
Thẩm Hàm thực sự không còn đường nào khác mới chọn con đường này, và kết quả là gặp tôi.
Tôi đã thanh toán hết mọi chi phí cho cậu ta, đưa chìa khóa một căn nhà dưới tên mình để cậu ta tạm trú, coi như một khoản đầu tư.
Cậu ta là sinh viên năm hai Khoa Âm nhạc Đại học Đế Đô, nổi tiếng là thiên tài piano.
Dù là về kỹ thuật hay cảm , cậu đều thể hiện một cách hoàn hảo.
Có thể thấy trước rằng tương lai của cậu ấy sẽ rất rạng rỡ.
Thẩm Hàm thiếu tiền, và tôi thì lại thừa tiền.
Vậy thì đành miễn cưỡng người phát hiện tài năng .
Bạn thấy sao?