21
Ba năm thoáng chốc trôi qua.
Tôi đến dự tiệc sinh nhật của thân Giang Lan.
Cô ấy với tôi: "Bao giờ mới uống rượu cưới của cậu đây?"
Tôi nhấp một ngụm rượu, chỉ mà không .
Ánh mắt Giang Lan lấp lánh sự tò mò, liếc về phía Hứa Thần Diệp đang đứng im lặng trong góc.
"Sau khi ly hôn, ta hối hận rồi, cứ chạy theo cậu suốt, cậu không nghĩ đến việc quay lại sao?"
Sau khi ly hôn, tôi không muốn dính dáng gì đến Hứa Thần Diệp nữa, ta luôn xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Mỗi lần đều tự nhiên như cờ, khiến tôi không có lý do để xua đuổi.
Nghe đứa con của Đường Linh là con của chồng trước, họ đã cãi nhau và chính thức chia tay.
Hứa Thần Diệp còn đưa cho Đường Linh một khoản tiền lớn, hoàn toàn xác nhận danh hiệu "kẻ si " nhất.
Cha ta tức giận đuổi ta ra khỏi nhà.
Cuối cùng, Đường Linh cũng không tốt đẹp, sau khi trở về bên chồng cũ bị hành hạ đến thoi thóp, đứa bé cũng không giữ .
Nhưng tất cả điều đó không liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi giãn chân mày, nhạo Giang Lan.
"Thế sao cậu không nghĩ đến việc quay lại?"
Giang Lan: "..."
"Được rồi, biết cậu có mới rồi!" Cô ấy lườm tôi một cái.
"Anh trai đó bao giờ về?"
Tôi lấy ra một điếu thuốc, vừa đưa lên miệng thì nhớ đến lời nhắc nhở của ai đó.
Cười , vứt điếu thuốc đi.
"Sắp rồi."
Tiệc tan, tôi xoa trán định gọi Vương đến đón.
Hứa Thần Diệp bước theo ra ngoài.
Anh ta uống nhiều, dáng đi loạng choạng, thấy tôi quay đầu lại liền đỏ hoe mắt.
"Thời Lam..."
Giọng run rẩy, chứa vài phần cẩn thận.
Tôi lịch sự gật đầu chào ta.
Ba năm trước, Hứa Thần Diệp từ bỏ cổ phần, cầu xin cha ta cho ta cơ hội cuối cùng, vào công ty con để rèn luyện.
Anh ta không phụ kỳ vọng, ký hết dự án này đến dự án khác.
Giờ đây thành tích nổi bật, bên ngoài đều khen ngợi hai con trai nhà họ Hứa đều xuất sắc.
Thương trường không có kẻ thù vĩnh viễn, gặp nhau vẫn phải lịch sự gọi một tiếng "Tổng giám đốc Hứa".
So với ba năm trước, giờ đây trầm tĩnh và tự chủ hơn, trong công việc như cá gặp nước, không còn thấy cảnh thất thố.
Nhưng lúc này, trong ánh mắt sâu thẳm của lại hiện rõ sự yếu đuối và nhẫn nhịn.
Môi khẽ mấp máy, không thốt ra lời nào.
Tôi quay đi, bất ngờ lao đến ôm chặt tôi từ phía sau.
"Buông ra!" Tôi cau mày cố gắng vùng vẫy, ta lại siết chặt hơn.
"Không buông! Lam Lam, thật sự sai rồi, ba năm qua không có một giây nào không hối hận, cố gắng thay đổi, chỉ muốn xứng đáng với em, em muốn trừng thế nào cũng , chỉ cần đừng bỏ mặc , không?
"Đứa con của Đường Linh không phải của , em biết lúc đó vui thế nào không? Anh thậm chí bắt đầu cảm ơn ấy, vì cuối cùng đã có cơ hội theo đuổi em lại! Chúng ta lại từ đầu không? Anh và Như Ý thật sự rất nhớ em..."
Tôi không mở miệng, bên tai chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua lá khô xào xạc.
Đột nhiên, một giọt nước mắt nóng hổi rơi vào cổ tôi, Hứa Thần Diệp nghẹn ngào không thể thành lời.
"Anh... mỗi ngày đều tắm ba lần, em đừng chê bẩn không? Anh không quan tâm quan hệ của em và Thẩm Hàn, chỉ cần để ở bên cạnh em, dù... dù chỉ nhân, cũng sẵn lòng, không?"
Tôi không lòng, mặt lạnh lùng, từng ngón từng ngón bẻ tay ra.
Đầy sự hèn mọn, ta bật khóc.
"Lam Lam, em đã quá nhiều vì , xin em, đừng dễ dàng vứt bỏ như thế không?"
"Không !"
Bạn thấy sao?