Vẫn Chưa Quá Muộn [...] – Chương 20

20

 

Một khi biết tôi đã ly hôn, cha tức giận xông đến chất vấn tôi.

"Lúc đầu là con muốn kết hôn với con trai nhà họ Hứa, giờ ly là ly, con để mặt mũi nhà họ Thời ở đâu?"

Tôi bình thản ngồi trên ghế sofa, tùy tiện cầm một cuốn tạp chí tài chính, chậm rãi .

"Cha yên tâm, không ảnh hưởng đến hợp tác giữa hai nhà Thời và Hứa đâu."

"Con đúng là đồ nghịch tử, cánh cứng cáp rồi phải không?!"

Tôi nhướng mắt người đàn ông trung niên đang giận dữ trước mặt.

Nhiều năm chìm đắm trong rượu thịt, thân thể ông đã suy kiệt gần hết.

Mỗi ngày phải dựa vào đủ loại thuốc nhập khẩu đắt đỏ để duy trì cuộc sống bình thường.

Nhưng ông không hề tiết chế, vẫn ra vào các tụ điểm ăn chơi.

Ánh mắt tôi gần như không giấu nổi sự chán ghét.

Từ khi tôi ra đời, ông chưa từng tròn trách nhiệm của một người cha, ngược lại còn mưu tính cho con rơi, tìm cách kéo tôi khỏi vị trí người thừa kế nhà họ Thời, thậm chí còn muốn loại bỏ tôi.

Trong gia đình này, tôi chưa từng cảm nhận thân.

Xung quanh tôi, mãi mãi chỉ có âm mưu, tính toán, áp lực và trách nhiệm...

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ của ông, tôi chậm rãi .

"Cha à, những năm qua các tin tức ái của cha bay đầy trời, về mất mặt, con vẫn không thể sánh bằng cha đâu!

"Con rơi của cha nhiều như sản xuất hàng loạt, không ít người muốn xin bí quyết sinh con của cha, đúng là vẻ vang cho nhà họ Thời thật."

Ông trợn tròn mắt, khuôn mặt già nua co giật không ngừng, rõ ràng không ngờ đứa con ngoan ngoãn lại dám chống lại mình.

"Ai cho phép con với cha như thế, thật là mất dạy!"

Một cái tát giơ cao, tôi đứng lên, chộp lấy cổ tay ông, không để ông tiến thêm chút nào.

"Mày! Mày! Đồ con chó!"

Ông tức giận đến run rẩy.

Tôi nhẹ nhàng đẩy ông ra, dùng khăn tay lau tay, ánh mắt lạnh lùng.

"Có vẻ như cha vẫn chưa nhận ra bây giờ ai mới là chủ nhà họ Thời? Nếu cha còn giở trò, con không đảm bảo cha còn có thể sống xa hoa như hiện tại.

"Con sẽ không cho con rơi của cha bất cứ lợi ích nào, khuyên cha nên sống thêm vài năm nữa, để dành của cải cho con cưng của mình."

Biểu cảm của ông như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, tôi lại thấy sự sợ hãi và e dè sâu kín trong mắt ông.

Nụ trên môi tôi đầy chế giễu và khinh bỉ.

Thân phận kẻ điều khiển đã đổi chỗ, tôi đã không còn là bé không có tiếng trong gia đình nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...