Vẫn Chưa Quá Muộn [...] – Chương 19

 

19

Hứa Thần Diệp run rẩy lấy ra lọ nước hoa.

“Mùi này chính là mùi tôi ngửi thấy lúc đó, Đường Linh cùng đội cứu hộ đến, tôi tưởng ấy đã cứu tôi...”

Giọng ta khàn khàn, nước mắt rơi như hạt châu đứt dây, tuyệt vọng đến cực điểm, ánh mắt chỉ còn đau đớn và không cam lòng.

“Tại sao không cho tôi biết, tại sao chứ!”

Tôi hít một hơi sâu: “Mọi chuyện đã qua rồi, không có gì để nữa.”

Không lạ gì khi Đường Linh tôi với ánh mắt e dè và lảng tránh.

Không lạ gì khi Hứa Thần Diệp đột nhiên thích Đường Linh, người không có liên quan.

Thì ra ấy đã mạo nhận công lao.

“Đã qua? Em bảo tôi sao mà qua !

“Vì tôi mà em đã rất nhiều, không gì cả, em nghĩ mình vĩ đại lắm sao?”

Đôi mắt ta đỏ ngầu, nghiến răng ken két, cổ nổi đầy gân xanh.

“Hay là, đại tiểu thư cao cao tại thượng chỉ coi tôi là món đồ chơi, hứng thú thì nâng niu, chán rồi thì tùy tiện vứt bỏ ——”

Anh lao tới, kìm chặt vai tôi, khớp ngón tay trắng bệch.

“Thời Lam, em không có trái tim sao?!”

Mỗi chữ đều vỡ vụn và đầy sự tự ti, đôi mắt bị hơi nước bao phủ, trông vô cùng thất bại.

Tôi tức giận bật , vung tay tát mạnh một cái.

“Vậy muốn nghe gì?

“Muốn nghe chuyện tôi sốt cao không ngừng vì cứu , bị quỳ suốt năm ngày?

“Muốn nghe chuyện khi tôi trở lại trường, thấy và Đường Linh vui ?

“Hay là, muốn nghe chuyện tôi đợi dưới khách sạn suốt đêm khi Đường Linh về nước?”

Hứa Thần Diệp gầy gò, đứng không vững, mắt đầy vẻ không tin và nỗi sợ hãi không thể diễn tả.

Tôi nhếch môi khinh miệt.

“Hứa Thần Diệp, xứng đáng sao?

“Cứu thì , sao không luôn đội cứu hộ, sao không cả bệnh viện? Anh thật sự vô dụng đến tuyệt vọng!”

“Anh đã kết hôn rồi mà vẫn ngoại , không có chút đạo đức nào, đê tiện và đáng khinh!”

“Nhận sai người là , sai là , mà còn dám quay lại trách tôi ——

“Dù là đối với tôi hay Đường Linh, cũng chỉ là kẻ ngu ngốc trốn tránh trách nhiệm!”

Mỗi câu của tôi khiến mặt càng tái đi, gần như đứng không vững.

“Phiền xử lý thủ tục ly hôn đi, đã kéo dài hai tháng rồi, tôi không có thời gian chơi với .”

Hứa Thần Diệp đôi mắt vô hồn, mặt mày tê dại và trắng bệch.

Anh ta quay đầu, ngón tay run rẩy che mắt, rồi cất tiếng khàn khàn.

“Được, như em mong muốn.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...