15
Trong bữa tiệc sinh nhật của ông nội Hứa, tôi khoác tay Hứa Thần Diệp cứng ngắc.
Chúng tôi ung dung chuyện với khách mời.
Mọi người đều biết tôi và Hứa Thần Diệp không hòa thuận, bề ngoài vẫn không hề lộ sơ hở.
Tất cả đều là những lão cáo già trên thương trường.
Có người còn khen chúng tôi là cặp đôi hạnh phúc.
Tôi suýt nữa không giữ nổi nụ .
Ngược lại, Hứa Thần Diệp lại đột ngột choàng tay qua vai tôi.
"Cảm ơn lời khen."
Đối phương gượng gạo, viện cớ rời đi nhanh chóng.
Hương nước hoa nhạt nhòa từ người tôi khó chịu.
Pha chế nước hoa là sở thích lớn của tôi, nên tôi rất nhạy cảm với mùi hương.
Trong buổi đấu giá hôm đó, Đường Linh cũng dùng loại nước hoa này.
Tôi khẽ đẩy ta ra.
Hứa Thần Diệp trông ảm đạm, môi mím lại, từ từ buông tay.
Khi về đến nhà, tôi vừa bước xuống xe thì Hứa Thần Diệp đột ngột ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
Hơi thở của ta hỗn loạn, hơi men nhẹ thoảng qua tai tôi.
"Thời Lam, đừng ở bên cậu ta không?"
Giọng Hứa Thần Diệp khàn khàn, gần như van xin.
"Anh dường như đã quen với cuộc sống có em, chúng ta ăn cơm cùng nhau, đi dạo cùng nhau, chơi bóng rổ cùng nhau. Không biết từ khi nào, mỗi khi tan , nghĩ đến việc có em ở nhà, tràn đầy lực.
"Em như thiên thần đến cứu rỗi , em biết thích gì, chuẩn bị canh dưỡng dạ dày cho , hòa hợp với . Cuộc sống của đầy những dấu vết của em."
"Anh hình như... thực sự em rồi." Giọng mơ hồ và tủi thân.
Tim tôi chợt thắt lại.
Những cảnh tưởng chỉ xuất hiện trong mơ giờ đây trở thành hiện thực.
Trước đây, tôi có lẽ sẽ rất vui.
Nhưng bây giờ, chỉ còn lại sự ghê tởm và chán ghét.
Anh ta nên hiểu rằng, từ khi ngoại , chúng tôi không còn cơ hội nào nữa.
Tôi - Thời Lam, sẽ không bao giờ chấp nhận một kẻ phản bội.
Ghét bỏ.
Tôi khinh bỉ : "Thế còn bạch nguyệt quang của , Đường Linh đâu?"
"Khi xưa đến chết đi sống lại, giờ buông là buông?"
Hứa Thần Diệp sững người một lúc, ánh sáng hy vọng trong mắt dần tắt, ngón tay đang nắm chặt từ từ buông lỏng.
Tôi xuống xe, quay lại mỉm rực rỡ với .
"Tôi biết Đường Linh có thai rồi, hãy hoàn thành mong ước của các người, ly hôn đi."
Nhường chỗ cho người của tôi.
Hứa Thần Diệp lặng tôi, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối của xe, tiều tụy và nhục nhã.
Nước mắt chảy dài từ khóe mắt .
Tôi bước đi dưới ánh đèn sáng rực, hướng về phía bệnh viện.
Hôm nay tôi đặc biệt nhớ cậu ấy.
Bạn thấy sao?