13
Tôi gạt bỏ tất cả công việc không quan trọng cho trợ lý riêng để dành thời gian cho Thẩm Hàm.
Chúng tôi đi nghe hòa nhạc, ngắm hoàng hôn, đón gió biển, cho chim bồ câu ăn...
Như một cặp đôi bình thường, chúng tôi chụp ảnh lưu niệm khắp nơi.
Suốt chuyến đi, nụ luôn hiện hữu trên môi Thẩm Hàm.
Nhưng chuyến hành trình này vẫn phải kết thúc sớm.
Sinh nhật ông nội Hứa, tôi với tư cách là con dâu trên danh nghĩa của nhà họ Hứa phải tham dự.
Khi Thẩm Hàm biết tôi phải đi cùng Hứa Thần Diệp, cậu ấy tức giận suốt chuyến bay, quay mặt ra cửa sổ, không một lời.
Hứa Thần Diệp đã đợi tôi ở nhà.
Khi thấy Thẩm Hàm, ánh mắt của ta lấp lóe tức giận.
"Cô còn mang cả cậu ta về nhà?"
Thẩm Hàm lập tức cúi đầu, môi mím lại, trông đáng thương, khác hẳn với vẻ ngạo nghễ thường ngày.
"Xin lỗi , ở đây khó bắt xe, là tôi cầu xin chị ấy đưa về."
Tim tôi đập mạnh.
Cậu ấy đang cố chuyện.
Hứa Thần Diệp tức giận đến mức không lời nào. Lâu không gặp, ta trông tiều tụy hơn nhiều, quầng thâm dưới mắt rõ ràng.
Ngực ta phập phồng mạnh, mắt đỏ ngầu, tỏa ra khí chất suy sụp.
Tôi bước qua ta, đi thẳng lên lầu thay đồ.
Dưới lầu, Thẩm Hàm lập tức trở nên tùy tiện, ngồi phịch xuống ghế sofa.
Chú Vương đứng bên cạnh, cậu ấy với ánh mắt thương.
Hứa Thần Diệp chặt nắm tay: "Cậu dám tiểu tam mà còn đến tận đây?"
Thẩm Hàm lơ đãng dựa lưng ra sau, miệng nhếch lên đầy mỉa mai.
"Anh cũng có thể mang người của đến, chị ấy sẽ không để bụng.
"Càng đông càng vui mà!"
"Khốn nạn!"
Hứa Thần Diệp lao lên Thẩm Hàm một cú.
Thẩm Hàm không chịu thua, phản đòn, cả hai lao vào nhau.
Người giúp việc hét lên, Vương thấy hình đã đủ căng thẳng nên mới tiến tới can ngăn.
Nhưng tay phải của Thẩm Hàm bị đập mạnh xuống bàn trà, kính vỡ vụn, máu trộn với kính chảy lan khắp nơi.
Cậu ấy đau đớn nắm chặt cổ tay, môi tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Khi tôi xuống lầu, đó là cảnh tượng mà tôi thấy.
Đầu óc tôi trống rỗng, suýt nữa không giữ bình tĩnh.
"Chú Vương, đến bệnh viện!"
Hứa Thần Diệp đứng một bên lúng túng, trán lấm tấm máu, biểu cảm ngỡ ngàng.
Lần đầu tiên tôi nổi giận với ta, giọng lạnh như băng.
"Nếu cậu ấy có chuyện gì, đừng mong yên ổn."
Thẩm Hàm ngay lập tức rơi nước mắt: "Chị ơi, có phải em sẽ không chơi piano nữa không?"
Tôi nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, chị sẽ không để em có chuyện gì đâu."
Mọi người nhanh chóng rời khỏi nhà.
Hứa Thần Diệp đứng cứng đơ trong phòng khách hỗn độn, môi run rẩy.
Anh về phía cửa, mắt dần đỏ hoe.
Bạn thấy sao?