10
Tôi bế Như Ý lên, ánh mắt của Hứa Thần Diệp dần trở nên dịu dàng, khóe miệng không tự giác nở một nụ .
Như thể trở về một đêm bình thường vài tháng trước.
Tôi bước lên lầu, Hứa Thần Diệp gọi tôi lại, giọng vội vã.
Anh cúi đầu, khuôn mặt thanh tú hiện lên chút bối rối và uất ức.
"Chúng ta đã lâu không chơi bóng rổ rồi, em cũng lâu rồi không mang canh cho ..."
Đầu ngón tay tôi khẽ run, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó thở, không thể kiềm chế cảm giác muốn hút thuốc.
Ký ức chợt nhảy đến ngày trời đỏ rực ánh hoàng hôn.
Sau bữa ăn, Hứa Thần Diệp chủ hỏi tôi muốn đi đâu dạo.
Rõ ràng đã quen với cuộc sống hai người này.
Tôi thay đồ thể thao: "Hôm nay không đi dạo, gì đó khác một chút."
Hứa Thần Diệp mím môi, ngoan ngoãn theo tôi ra ngoài.
Đến sân bóng rổ, ánh mắt ngạc nhiên và thích thú của lóe lên.
Anh ngây người tôi.
Tôi ném một cú ba điểm đẹp mắt, mỉm mời .
"Đấu không?"
Mi mắt khẽ , ánh hoàng hôn mờ nét mặt , phủ lên một lớp sáng dịu dàng khi từ từ tiến về phía tôi.
Hứa Thần Diệp nhanh chóng nhận ra rằng khả năng của tôi không hề thua kém .
Trận đấu dần trở nên nghiêm túc.
Một giờ sau, chúng tôi mồ hôi nhễ nhại ngồi dưới rổ.
"Em học chơi bóng rổ từ khi nào?" Anh thở nhẹ.
Tôi uống một ngụm nước, nước chảy dọc theo cổ tôi.
Anh tôi chằm chằm, ánh mắt tối lại, yết hầu khẽ chuyển .
"Chắc là từ hồi cấp hai."
Biết Hứa Thần Diệp thích bóng rổ, tôi đã bảo Vương âm thầm đăng ký cho tôi một lớp học bóng rổ.
Mỗi ngày tôi đều phải cắt xén thời gian từ những bài học khác để luyện tập.
Huấn luyện viên rất tán thưởng tinh thần bóng rổ của tôi, khen tôi có năng khiếu.
Tôi không giải thích.
Tôi không bóng rổ, chỉ vì...
Thôi, coi như tôi thích nó đi.
Anh đứng lên, đưa tay ra với tôi, mắt thẳng về phía trước không tôi.
"Em là một đối thủ mạnh, lần sau lại thi đấu nhé."
Tôi ngạc nhiên bàn tay trắng trẻo trước mặt và đôi tai đỏ hồng của .
Một loại cảm mơ hồ giữa chúng tôi lặng lẽ nảy nở.
Khóe môi tôi không tự chủ nhếch lên, không phải là nụ hoàn hảo nhất, là chân thành từ tận đáy lòng.
Tôi nắm lấy tay , cùng đi bộ một lúc lâu.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng chúng tôi, cho đến khi hai bóng đổ chồng lên nhau.
Hứa Thần Diệp đã quen với cuộc sống có tôi.
Chú Vương , tan sớm về nhà, sẽ vô thức tìm kiếm bóng dáng tôi.
Thỉnh thoảng thêm không về, người giúp việc cũng ăn một mình không thấy ngon miệng.
Hứa Thần Diệp bị đau dạ dày, tôi mỗi ngày đều cho người mang canh bổ dạ dày cho .
Luôn chuẩn bị sẵn thuốc cấp cứu.
Dù từng căm ghét tôi đến tận xương tủy, giờ đây cũng đã quen với sự hiện diện của tôi.
Thói quen, là thứ rất đáng sợ.
Có thể hủy tất cả, cũng có thể chữa lành mọi thứ.
Tôi nghĩ rằng điều mình mang đến cho , lẽ ra phải là điều sau.
Nhưng chưa kịp kiểm chứng kết quả, Đường Linh đã trở về nước.
Những lời hứa hẹn, đều trở thành một trò .
Bạn thấy sao?