Vẫn Chưa Quá Muộn [...] – Chương 1

Lữ Điều Hân vui mừng thông báo với tôi rằng mẹ ấy đã mở cho tôi một tài khoản " thân", mỗi tháng có hạn mức lên đến 10.000 nhân dân tệ.

 

"Em , em muốn gì thì cứ mua đi, giờ giỏ hàng của em có thể xóa sạch rồi."

 

"Mẹ đối xử với em tốt hơn cả con trai của bà, thật sự ghen tị lắm."

 

Tôi cảm cũng cảm thấy hơi hoang mang, không dám vào số tiền đó chút nào, sợ sẽ ấn tượng không tốt với mẹ chồng tương lai.

 

Tuy nhiên, tối hôm đó, khi tôi đến công viên tìm cảm hứng, không ngờ lại vô gặp phải mẹ Lữ đang ồn ào khoe khoang về sự "sáng suốt" của mình.

 

"Tôi dám chắc giờ bé đó sẽ có ấn tượng hoàn hảo về tôi, và ấy không dám đụng vào một đồng nào trong đó đâu. Con trai tôi cũng vui lắm, còn cảm thấy tôi đối xử tốt với nó. Không mất gì mà lại có tất cả, các chị em phải học hỏi đi, đừng ngu ngốc mà tặng bao lì xì hay mua quà nữa, giữ lại tiền đó mà xài cho bản thân mình, chẳng tốt hơn sao?"

 

—------

 

Mẹ Lữ đứng ở giữa đám đông, mặt đỏ bừng, vừa vừa vung tay múa chân, nước miếng văng đầy mặt mọi người xung quanh.

 

Thực ra tôi chưa từng gặp bà ấy, tôi nhận ra bà ngay lập tức vì từ khi bà kết với tôi trên WeChat, mỗi ngày bà đều khoe những bức ảnh mặt bà, toàn là ảnh chụp cận mặt, với filter 10 lớp và đẹp kỹ càng.

 

Tôi là người cực kỳ nhút nhát, thường xuyên sống bằng nghề viết lách.

 

Khi không có cảm hứng, tôi thích giấu mình thật kỹ rồi đến những nơi tụ tập bàn tán như công viên để thu thập tài liệu.

 

Mỗi khi những bà nhảy múa xong rồi ngồi lại bàn chuyện thế này thế nọ, tôi sẽ lén lút đến gần để nghe.

 

Chỉ có điều lần này, tôi không ngờ lại nghe thấy chuyện về chính mình.

 

Tôi cúi thấp mũ xuống, kéo khẩu trang lên cao hơn, rồi lén lút tiến lại gần, giữ một khoảng cách đủ gần không quá lộ liễu để tiếp tục nghe.

 

"Nếu ấy thật sự tiêu tiền thì sao? Một tháng 10.000 không phải là con số nhỏ đâu?"

 

Mẹ Lữ rất đắc ý: "Tôi có ngu đâu, nếu ấy tiêu quá 50 đồng thì tôi sẽ ngay lập tức hủy tài khoản thân, lấy cái này bằng chứng, để con trai tôi có ấn tượng xấu về ấy.

 

Đây chính là chiếm lợi thế, đầu tiên là chiếm ưu thế trong mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu, sau này ấy gì với con trai tôi sẽ không còn hiệu quả nữa."

 

"Và nữa, tôi đã tìm hiểu rồi, bé đó gia đình cũng không tồi, ăn mặc toàn đồ xịn, chắc chắn sẽ không dám vào mấy đồng tiền này của tôi đâu. Cái tôi muốn thể hiện chỉ là một chút lòng thành, ấy nhận cũng chỉ là một chút lòng thành mà thôi."

 

"Mẹ Lữ, bà như thế cũng ác quá nhỉ? Cô bé mới vừa tốt nghiệp, bà cần phải chơi trò khôn lỏi sao?"

 

Trong đám đông có người nghi ngờ, mẹ Lữ không vui: "Các chị biết cái gì? Cô bé này khôn lắm đấy, mấy hôm trước tôi sinh nhật, ấy gửi cho tôi một lọ nước hoa, cái nhãn còn cố treo trên đó, hơn 8.000, ai tin chứ? Cái lọ nhỏ xíu thế mà lại đắt như ?

 

"Và ai mà không biết khi tặng quà thì phải bỏ nhãn đi, ấy cố để lại cái nhãn giả, là để đánh lừa tôi, lấy lòng con trai tôi. Tôi đã lớn tuổi rồi, sao tôi bị mắc lừa chứ?"

 

"Vậy bà đã gì? Bà có đưa tiền cho ấy không?"

 

Tất nhiên là không, chẳng bao lâu sau, mẹ Lữ gửi lại cho tôi một món quà cảm ơn, một chiếc vòng tay vàng bạc, nếu là hàng thật thì giá trị chắc phải hai ba vạn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...