“Nhưng Vân Ca, có rồi lại mất đi, còn đau hơn chưa từng có bao giờ!”
“Ta cứ trở mình mãi, không thể quên , không nhịn mà tự hỏi, nếu ngày đó ta biết trân trọng ngươi, thì bây giờ mọi thứ có khác không?”
“Ngươi và Ôn Kỳ Ngọc càng hạnh phúc, ta lại càng nhớ rõ…”
“Rằng tất cả lẽ ra phải là của ta!”
Xương Vọng , yết hầu chuyển , đưa tay chỉ vào ngực mình:
“Đừng là ngươi, đến ta cũng không ngờ bản thân có một ngày lại lún sâu đến thế!”
“Bao nhiêu năm tự hào về học thức, phong độ, cuối cùng lại hoàn toàn tan vỡ trước cơn ghen tỵ.”
“Nỗi hối hận ấy thật sự có thể khiến người ta phát điên, Vân Ca…”
“Khiến ta cam nguyện vứt bỏ cả tôn nghiêm và nguyên tắc, chỉ để có thể… quay lại quá khứ.”
Cả thư phòng rơi vào tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Ta và Xương Vọng im lặng nhau, đối diện nhau trong lặng thinh.
Cuối cùng, ta nghiêng mặt đi, xoay lưng về phía hắn, lạnh lùng :
“Xương Vọng, từ khoảnh khắc ta ngã xuống vách núi…”
“Chúng ta đã không thể trở ̣i như xưa được nữa.”
“Cuộc tranh đoạt kia, ngươi đừng nhúng tay vào nữa, mau rút lui đi.”
“Bởi vì dù sau cùng Tam hoàng tử có thắng, Ôn Kỳ Ngọc có phải chết…”
“Thì ta cũng sẽ đi cùng chàng, tuyệt đối không hối hận.”
21.
Ngay khi bước ra khỏi thư phòng, ta cúi đầu thở dài một hơi.
Ngẩng đầu lên lần nữa, liền chạm phải ánh mắt ôn hòa như gió xuân của Ôn Kỳ Ngọc.
“Điện hạ, sao chàng lại ở phủ Xương?”
Ta chạy tới trước mặt hắn, kinh ngạc hỏi.
Ôn Kỳ Ngọc cúi mắt ta, khẽ dịu dàng:
“Tể tướng Xương cho ta vào.”
“Dù sao, vị hôn thê của ta đang ở đây.”
“Thiếp đến… là vì Xương Vọng đã ngả về phe Tam hoàng tử.”
Ta mím môi, vẫn quyết định giải thích.
Nhưng Ôn Kỳ Ngọc không hề ngạc nhiên:
“Ta biết rồi. Hôm Hoa Triều tiết ánh mắt hắn, ta đã đoán .”
Ta ngây người:
“Chàng đoán từ sớm? Vậy tại sao không…”
“Vì như thế… cũng tốt.”
Ôn Kỳ Ngọc cắt lời ta, nở một nụ nhàn nhạt.
Trong mắt đầy sự trầm tĩnh và dịu dàng:
“Hắn đứng bên cạnh Tam ca, thì dù sau này ta thất bại, ít nhất nàng vẫn còn sống.”
“Hắn… nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.”
Bước chân ta lập tức khựng lại.
Ta quay đầu, đầy phẫn nộ hắn.
Còn chưa kịp câu “sống chết có nhau”
Ôn Kỳ Ngọc đã nắm lấy tay ta: “Đi thôi.”
Gió thu hiu hiu thổi qua, cuốn theo những chiếc lá ngả vàng trong sân.
Sau lưng, Bích Ngọc và Thanh Phong lại bắt đầu đấu võ mồm:
“Ha! Giờ thì ai cũng ra rồi, Điện hạ nhà ngươi rõ ràng là thích tiểu thư nhà ta hơn!”
“Ôi trời ơi, ngươi không nghe tiểu thư nhà ngươi vừa mới sao, nếu Điện hạ nhà ta thất bại, nàng sẽ cùng chết với chàng đấy!”
“Tiểu thư nhà ta thế là vì nghĩa khí thôi nhé! Nàng ấy thích công tử Xương bao nhiêu năm, biết Điện hạ mới hơn ba tháng, sao mà nhanh thế …”
“Ồ hố”
Tiếng trêu chọc của Thanh Phong vang lên.
Ôn Kỳ Ngọc bỗng cong môi, khẽ “hừ” một tiếng lạnh lùng.
Còn ta thì nghiến răng quay lại trừng Bích Ngọc: Ngươi muốn chết ta à?!
Bích Ngọc biết mình sai, lập tức chắp tay trước ngực bộ tạ lỗi.
Ta nhắm mắt, hít sâu mấy hơi thật mạnh.
Đến khi quay lại, đã nở một nụ nịnh nọt đến mức chói lòa:
“Điện hạ, chàng từng nghe câu ‘tương kiến hận vãn, nhất khán như cố’ chưa?”
“À… hoặc là, ‘nhật cửu sinh , lai nhật phương trường’ thì sao?”
“Hay là ‘biết sai có sửa, thiện chưa từng muộn’?”
“Điện hạ? Chàng đừng đi nhanh thế mà…”
22.
Từ hôm đó, ta không còn gặp lại Xương Vọng nữa.
Phía Tam hoàng tử vẫn tiếp tục hành không ngừng, kết bè phái mưu lợi, lôi kéo quyền thần.
Trên triều đình, đấu đá với Ôn Kỳ Ngọc đến mức bất phân thắng bại.
Còn Thánh thượng thì vẫn giữ vững phong thái trầm ổn.
Rõ ràng bệnh đã nặng đến mức phải nhờ thuốc thang mới duy trì mạng sống, mà vẫn chưa chịu lập Thái tử.
Cho đến tận ngày đại hôn của ta và Ôn Kỳ Ngọc.
“Tiểu thư, công tử Xương có gửi đến một phần lễ mừng.”
Hôn lễ của hoàng tử khác với dân gian.
Ta và Ôn Kỳ Ngọc phải cùng ngồi trong xe ngựa, đi một vòng quanh thành, tiếp nhận lời chúc và triều bái của bách tính.
Cuối cùng lắc lư suốt một vòng, cũng đến cổng hoàng tộc Ôn gia.
Bích Ngọc lại đưa tới một tờ danh sách quà tặng với vẻ mặt khó , hạ giọng:
“Có đến hai tiểu viện đầy ắp lễ vật, đã đưa thẳng vào phủ rồi.”
“Nô tỳ xem qua… số lượng có vẻ không bình thường, hình như là…”
Bích Ngọc đang , đột nhiên ngừng lại.
Lén liếc mắt về phía Ôn Kỳ Ngọc.
Ôn Kỳ Ngọc vận hỉ phục màu đỏ thêu kim tuyến, tóc đen vấn cao, ngồi nghiêm chỉnh trong xe ngựa, nhắm mắt không lời nào.
Khiến ta trong thoáng chốc lại cảm nhận , dáng vẻ lạnh lùng sát khí bức người giống như lần đầu gặp hắn tại Yêu Nguyệt Lâu.
Cảm giác áp bức như thể chỉ cần hắn nhấc tay là có thể đoạt mạng bất cứ lúc nào.
“Bích Ngọc, ngươi ta gì.”
“Ta chẳng qua chỉ là vị phu quân tiểu thư Vân gả cho vì nghĩa thôi.”
“Sao sánh với công tử Xương, người đã đồng hành cùng nàng từ thuở thanh mai trúc mã…”
Lộc cộc, lộc cộc tiếng vó ngựa vang lên từ cuối phố, cứu ta một mạng.
Một gã thái giám cao giọng hô lớn, tay giơ cao một đạo thánh chỉ sắc vàng:
“Thánh chỉ đến!”
“Bệ hạ vui mừng vì đại hôn của Lục hoàng tử, đặc phái lão nô đến đây, mang theo một phần lễ mừng!”
“Chúng nhân nghe chỉ”
Dân chúng, thị vệ, tỳ nữ trên đường lập tức đồng loạt quỳ xuống.
Ôn Kỳ Ngọc bế ta từ xe ngựa xuống, đỡ ta cùng quỳ:
“Lục hoàng tử Ôn Kỳ Ngọc phẩm hạnh cao quý, lòng mang nhân hậu, nay đặc biệt lập Thái tử.”
“Sau khi trẫm băng hà, có thể trực tiếp kế vị đại thống.”
Giọng của thái giám vang vọng khắp con phố.
Toàn bộ dân chúng quỳ rạp dưới đất đều im phăng phắc.
Ta cũng ngây người đến mức tê dại cả da thịt.
Thánh thượng nhịn đến giờ, không lập thì thôi, một khi lập thì là lập cả di chiếu luôn!
Chỉ một đạo thánh chỉ này thôi, việc Ôn Kỳ Ngọc tương lai đăng cơ đế, đã là chuyện chắc chắn.
Tam hoàng tử… đến cả cơ hội vùng vẫy cũng không còn nữa.
“Phu nhân.”
Ôn Kỳ Ngọc hai tay tiếp nhận thánh chỉ.
Sau khi hành lễ tạ ân, hắn nghiêng đầu ta, nhướng mày mỉm :
“Vi phu thắng rồi.”
23.
Hỷ trướng hồng đăng, xuân tiêu ngắn ngủi.
Nhưng đêm tân hôn của ta, rõ ràng chẳng dễ chịu chút nào.
Tờ danh sách quà tặng mà Xương Vọng gửi đến đang mở sẵn trên bàn.
Ôn Kỳ Ngọc liếc mắt xuống con số tổng kết cuối trang, khóe môi lạnh lùng nhếch lên:
“Phu nhân, thật trùng hợp.”
“Lễ mừng tân hôn mà công tử Xương gửi đến hôm nay, tổng giá trị bằng y hệt sính lễ mà ta từng dùng để cầu hôn nàng.”
Phượng quan trên đầu ta vốn đã nặng tới mức cổ sắp gãy.
Giờ câu này càng khiến đầu ta như nổ tung.
Lễ mừng bằng với sính lễ?
Xương Vọng ngươi rốt cuộc là…
“Hắn là mượn danh lễ mừng, để lại một lần nữa… cầu hôn nàng.”
Giọng Ôn Kỳ Ngọc vang lên bên tai, lạnh lùng, u ám.
Tay đặt bên hông ta cũng âm thầm siết chặt lại:
“Như thế, cũng đồng nghĩa với việc hắn đã ‘cưới’ nàng rồi.”
“Thật đúng là… không uổng mối thanh mai trúc mã hơn mười năm.”
Hắn nghiêng đầu, khẽ “chậc” một tiếng.
Ta chỉ biết khổ, như muốn khóc mà không ra nước mắt.
Chuyện này… là không định cho ta qua yên ổn đúng không?
“Nếu chàng không thích, thiếp sẽ lập tức sai người đem trả lại, có không?”
“Phu nhân tự mình quyết định là .”
Ôn Kỳ Ngọc nhướng mày, nhạt:
“Dù sao nàng và công tử Xương quen biết bao năm, còn ta với nàng chỉ mới biết nhau mấy tháng… ta sao dám quyết thay phu nhân?”
“Trả! Trả hết!”
“Thiếp ngày mai sẽ sai Bích Ngọc trả lại toàn bộ.”
Cổ ta không chịu nổi sức nặng của phượng quan nữa.
Ta thở dài một hơi, đổ người vào lòng Ôn Kỳ Ngọc, ngẩng đầu hắn, khẽ :
“Điện hạ, thiếp hơi mệt rồi.”
“Có thể mượn giường Điện hạ nghỉ một lát không?”
“Hoặc… có thể mượn Điện hạ ôm một cái không?”
Ôn Kỳ Ngọc nghiêng mặt, khẽ bật một tiếng.
Ngay sau đó, hắn bất ngờ cúi người, bế ngang ta lên, sải bước đưa ta đến giường.
Trong góc phòng, lại vang lên tiếng thì thầm quen thuộc của hai cái miệng không chịu yên phận:
“Ui da, nghe chưa! Lần này là tiểu thư nhà ngươi chủ đấy nhé!”
“Ha! Điện hạ nhà ngươi lần này không bị thương mà vẫn chịu theo, chẳng phải giống nhau cả thôi sao?”
“Điện hạ nhà ta… ừm… hình như thật sự thích tiểu thư nhà ngươi, aidaa.”
“Diaaaa! Thắng rồi! Hừ! Nhưng mà… tiểu thư nhà ta hình như cũng hơi thích Điện hạ nhà ngươi đấy…”
“Vậy thì ta cũng thắng! Hừ!”
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!
Bạn thấy sao?