Văn Anh – Chương 5

Chương 5

Ngươi có biết lòng hắn đối với ngươi sâu nặng đến thế nào không?”

Nghe Thái tử , ta á khẩu, không ngờ Vệ Trì Triều lại nhiều điều vì ta đến thế.

Một công tử quyền quý lại sẵn lòng từ bỏ thân phận để chọn con đường kinh doanh, chỉ vì ta.

“Vậy nên, vừa rồi ta đợi ngươi ở cổng hầu phủ lâu như , chính là để xem khi nào ngươi chịu đến đưa Văn Khai đi.”

Thấy vết thương của ta đã băng bó, Thái tử đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng : “Đi thôi, đến hầu phủ.”

9

Khi Thái tử đến hầu phủ, lão phu nhân lập tức hành lễ, miệng những lời cung kính ánh mắt khi ta vẫn tràn đầy lạnh nhạt: “Không biết điện hạ đại giá quang lâm, thần phụ thực lòng hoảng sợ.”

Thái tử phất tay, ngồi xuống vị trí chủ tọa, ánh mắt lướt qua một vòng trước khi dừng lại trên người ta: “Lão phu nhân cần gì phải khách khí như .

Bổn cung và Văn Khai có giao sâu đậm, hôm nay thấy đệ phụ đang tìm Văn Khai trở về, bổn cung không đành lòng để vợ chồng họ chia cắt, nên đã đưa người về đây.”

Một câu “đệ phụ”, hai câu “đệ phụ”, Thái tử rõ ràng muốn lão phu nhân hiểu rằng ngài đã công nhận cuộc hôn nhân này, để bà không ngăn cản.

Nhưng lão phu nhân liền quỳ xuống trước mặt Thái tử, : “Triều nhi đã kết giao thâm sâu với điện hạ, hẳn điện hạ cũng biết Triều nhi không thể cưới nàng ta.

Xin điện hạ thu hồi mệnh lệnh.”

Thái tử nghe , sắc mặt liền tối lại, giọng đầy uy nghiêm: “Lão phu nhân sao lại ? Hay là thấy bổn cung không có quyền thế, nên không xem lời bổn cung ra gì?”

Thái tử và lão phu nhân đang đối đầu gay gắt thì bên ngoài vang lên tiếng các nha hoàn và gia đinh: “Nhị công tử đã đến!”

Vệ Trì Triều bất chấp sự cản trở, xông thẳng vào.

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của chàng, ta vội chạy đến bên cạnh, khẽ hỏi: “Lại bị đánh à?”

Chàng thấy vết thương trên tay ta, liền lo lắng hỏi ngược lại: “Sao nàng bị thương?”

“Không sao, chỉ là sơ ý thôi.”

“Vậy thì ta cũng không sao.”

Chàng liếc ta, giọng có chút giận dỗi: “Vũ Trường Anh, nàng đúng là vô tâm.

Ta chờ hơn một tháng, nàng mới đến đưa ta về.”

Lão phu nhân không chịu nổi cảnh chúng ta thân thiết như , liền bảo hạ nhân lui xuống, sau đó quay sang Vệ Trì Triều, giọng đầy nghiêm khắc: “Triều nhi, những lời tổ mẫu , con đều quên hết rồi sao?”

Vệ Trì Triều quỳ xuống trước lão phu nhân, dập đầu: “Cầu tổ mẫu thành toàn! Con muốn cưới Vũ nương, không phải chuyện một ngày một đêm.

Ngay từ khi con lén đưa nàng ấy về đây, con đã quyết định như .”

“Con biết chuyện này không tốt, có thể khiến Hoàng thượng nghi ngờ.

Vệ Trì gia có rất nhiều con cháu ưu tú, tổ mẫu cứ coi như chưa từng có đứa cháu bất hiếu này là .”

Lão phu nhân nghe xong, nước mắt rơi đầy mặt.

Qua lời của họ, ta mới biết rằng, khi Vệ Trì Triều sinh ra, trên trời xuất hiện dị tượng.

Quốc sư đó là điềm đại quý, có mối liên hệ sâu sắc với hoàng tộc, không dám rõ.

Vệ Trì gia lo rằng chàng sẽ trở thành cái gai trong mắt hoàng đế, nên cố ý nuôi chàng thành một công tử bột.

Còn Thái tử, vì không Hoàng thượng sủng ái, thường xuyên bị đe dọa phế truất, đã rất vất vả giữ vị trí.

Phụ thân ta từng mạo hiểm để giữ Thái tử, khiến cả gia đình bị lưu đày.

Một trong những lý do là Hoàng thượng lo sợ Vệ Trì gia và Vũ gia kết thân, đứng về phía Thái tử.

Do đó, lão phu nhân luôn tìm mọi cách cản trở hôn sự này.

Vệ Trì Triều không ngừng dập đầu: “Cầu tổ mẫu thành toàn! Cầu tổ mẫu thành toàn!”

Chỉ trong chốc lát, trán chàng đã rướm máu.

Ta kéo chàng lại không , đành cùng chàng quỳ xuống cầu xin.

Thái tử cũng lên tiếng: “Lão phu nhân, bổn cung sinh ra trong hoàng tộc, duyên vốn bạc bẽo.

Văn Khai có thể gặp người chung như , thật sự rất khó.

Mong lão phu nhân nể mặt bổn cung, thành toàn cho họ.”

Cuối cùng, lão phu nhân cũng mềm lòng, dùng khăn lau nước mắt: “Tình ái là món nợ.

Nếu con thật sự muốn cưới nhà họ Vũ, thì không thể tiếp tục là con cháu Vệ Trì gia.

Con nghĩ kỹ chưa?”

Vệ Trì Triều ta, siết chặt tay ta, dứt khoát đáp: “Con đã nghĩ kỹ.”

Lão phu nhân nghe , rưng rưng gật đầu: “Vậy thì đi đi.

Nhị công tử của hầu phủ đột nhiên mắc bệnh nặng qua đời.

Chúng ta sẽ gửi thiệp tang, không thể tiếp đãi hai vị nữa.”

Rời khỏi hầu phủ, ta vẫn chưa hết ngỡ ngàng, cứ ngỡ tất cả chỉ là mơ.

Vệ Trì Triều thấy ta ngẩn ngơ, liền vẫy tay trước mặt: “Sao thế? Vui quá hóa ngốc à?

“Vũ Trường Anh?”

“Vệ Trì Triều, chàng sẽ không hối hận chứ? Tại sao chàng đối xử với ta tốt như ?”

Vừa bôi thuốc cho vết thương trên trán ta, chàng vừa : “Không bao giờ hối hận.”

Nghe , ta càng muốn khóc, nước mắt lại tuôn trào.

Chàng tưởng mình ta đau, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, ta nhẹ tay hơn.

“Nàng đừng khóc mà, đừng khóc.”

Ta nhào vào lòng chàng, nước mắt ướt đẫm ngực áo chàng.

Vệ Trì Triều đưa tay ôm lấy ta, vỗ nhẹ lên lưng, khẽ : “Vũ Trường Anh, ta vẫn thích bộ dạng nàng giận dỗi ta hơn.”

Ta!

“Thế nào, nàng còn muốn kén chọn nữa sao?” Ta vung tay nhẹ lên ngực Vệ Trì Triều.

Nước mắt liền ngừng rơi.

Vệ Trì Triều vội vàng đầu hàng: “Không dám, không dám.”

Ngoại truyện:

“Nghe gì chưa? Hoàng thượng muốn Thái tử cưới một tiểu thư nhà thương nhân! Tiểu thư ấy không muốn, đến mức phải đào hôn!”

“Nhưng trời đất lớn thế, một nữ nhân yếu đuối như nàng ta có thể trốn đi đâu? Cùng lắm chỉ đến chỗ phu nhân Bát Lăng.”

Ta trong dáng vẻ ăn mày, ngồi ở trà lâu nghe đám người trung niên bàn tán chuyện đời, thật không gì thoải mái hơn.

Nghe đến phu nhân Bát Lăng, ta không nhịn tiếp lời: “Phu nhân Bát Lăng là nữ trung hào kiệt, nữ thương nhân số một thiên hạ, ngang danh với Văn Triều đó!”

Nghe , mọi người càng thêm tò mò, quay đầu lại nghe ta kể về phu nhân Bát Lăng.

“Phu nhân Bát Lăng họ Đỗ, chồng mất sớm, người nhà họ Đỗ muốn bà tái giá, bà lại bỏ trốn, cắt đứt quan hệ với gia đình, quyết chí thương nhân.”

“Ban đầu bà đến Ba Thục nghề thổ cẩm, trải qua muôn vàn gian khổ mới dựng danh tiếng.

Sau này, bà kinh doanh lụa là gấm vóc, các loại vải lụa nổi tiếng thiên hạ đều xuất phát từ các cửa hàng của phu nhân Bát Lăng.”

“Hoàng thượng từng bà cứu trong cơn nguy khốn, sau khi lên ngôi đã ban tặng danh hiệu ‘Đệ nhất nữ thương’ và phong hiệu này chính là do Hoàng thượng đích thân đặt…”

Ta chưa kể xong, đã bị cắt ngang: “Chuyện đó ai cũng biết rồi, bé, sao không mấy chuyện chúng ta chưa từng nghe?”

Ta bĩu môi, nhét một miếng gà quay vào miệng, bộ như không biết gì.

Chuyện mọi người chưa biết, ta nào dám ra.

Nếu để Đỗ Minh Tuyết biết , ta chắc chắn sẽ bị lột một lớp da.

“Văn Hoài!”

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Nghe tiếng gọi, ta lập tức ngồi thẳng lưng, quanh phòng, chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn.

Nhưng chưa kịp hành , đã nắm lấy cổ áo ta từ phía sau, nghiêm khắc mắng: “Con bé này, còn nhỏ không học điều hay lẽ phải, lại dám đào hôn! Con có biết phụ mẫu con tìm con đến phát điên không?”

Ta hì hì quay lại, vẻ đáng thương : “Cô , chuyện bỏ trốn là truyền thống tốt đẹp của nhà chúng ta, con cần phải phát huy chứ!”

Ta định thêm, ánh mắt sắc lạnh của khiến ta vội ngậm miệng lại.

Thôi, ta không dám nữa.

Sợ ánh mắt ấy có thể chết ta.

Bị lôi về nhà, A phụ ta mắng một trận tơi bời.

Cuối cùng, nhờ có A nương cầu xin, A phụ mới tha cho ta.

A phụ rất sợ A nương.

Trong nhà hay ngoài ngõ, A nương đều là người quyết định.

Còn ta là con út của A nương, trên có ba ca ca, nên từ nhỏ A nương chiều chuộng.

Ta tủi thân, nũng nịu với A nương: “A nương ơi, nữ nhi chưa muốn lấy xuất giá.”

Nhưng hiếm khi A nương từ chối ta.

Bà dùng ngón tay chọc vào trán ta, nghiêm khắc : “Thái tử bảo con đã cởi quần người ta, ăn sạch rồi còn muốn chối bỏ trách nhiệm, A nương thật sự thất vọng về con!”

Ta không ngờ Thái tử lại như .

Ta oan uổng quá! Khi ấy, ta nào biết người đó là Thái tử.

Hôn sự giữa ta và Thái tử đã định từ khi ngài còn là Hoàng thái tử.

Phụ mẫu hứa rằng con đầu lòng của họ sẽ Thái tử phi.

Nhưng A nương liên tiếp sinh ba đứa con trai, đến mức mọi người đều từ bỏ ý định này, không ngờ cuối cùng lại sinh ra ta.

Dẫu đã đính hôn từ nhỏ, ta chưa từng gặp Thái tử.

Khi chuyển đến Giang Nam, ta cờ gặp một đại ca tại Nam Phong quán.

Khi đó, ta không biết đó chính là Thái tử.

Ta nép vào lòng A nương, thì thầm: “A nương, từng , cửa cung sâu như biển, người trong cung không phải phu quân tốt của một nữ tử.

Con không muốn vào cung, chỉ muốn tìm người như A phụ, sống một cuộc đời bình lặng thôi.”

A nương hỏi: “Vậy con không thích Thái tử phi, hay không thích Thái tử?”

Ta đỏ mặt, ngập ngừng gật đầu: “Minh Chiêu là người thú vị, giá mà ngài không phải Thái tử.”

Ta lại nũng nịu: “A nương, còn chẳng muốn gả cho Hoàng thượng, bảo rằng vào cung sẽ bị ràng buộc, con cũng không muốn”

A nương thở dài, dịu dàng khuyên nhủ: “A Hoài, của con và con không giống nhau.

Con và Thái tử có cảm, nếu vì thân phận mà từ bỏ, sau này con sẽ hối hận.”

“Nhưng và Hoàng thượng cũng có cảm, vẫn sống tốt dù không vào cung.

Con thật sự không muốn Thái tử phi.”

A nương : “Đó là vì khi gặp Hoàng thượng thì ngài đã có chính thất.

Họ chỉ dừng lại ở lễ nghĩa, không vượt quá giới hạn.

Nhưng con và Thái tử không như .

Dù thế nào, A nương cũng mong con nghe theo trái tim mình.”

Trái tim mình.

Ta đặt tay lên ngực trái, lắng nghe nhịp đập.

Liệu trong lòng ta có hình bóng người khác không? Như phụ mẫu ta ư?

Phụ mẫu là cặp đôi ân ái nhất ta từng thấy.

A nương không bao giờ phải tay vào việc nhà, nếu ta và các trai A nương tức giận, A phụ sẽ luôn bảo vệ A nương trước tiên.

A phụ từng : “A nương các con hồi nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, không như các con phụ mẫu thương.

, ta càng phải che chở cho A nương các con.”

Nhưng khi ta hỏi A nương, A nương lại bảo cả đời bà chưa từng chịu khổ, mọi chuyện đều thuận lợi.

Được rồi, lại một ngày ta ghen tị với của người khác.

Ta ngồi bên cửa sổ, chống cằm, thầm nghĩ: Minh Chiêu, liệu có phải là người trong lòng ta?

Đang ngẩn ngơ, bỗng phía sau vang lên tiếng ho nhẹ.

Ta quay lại, là Minh Chiêu.

“Văn nương, tại hạ Minh Chiêu đến cầu hôn, nàng có nguyện gả chăng?”

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận là niềm lực to lớn đối với team Nhà Sen. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...