Văn Anh – Chương 3

Chương 3

Không nến đỏ, không hỷ phục, không quan khách, chỉ có phụ mẫu, ta và Vệ Trì Triều.

Ta với đôi mắt sưng đỏ, chàng với vết roi trên lưng rỉ máu, chúng ta nắm chặt tay nhau, quỳ lạy trời đất.

Bái đường xong, Vệ Trì Triều dâng trà lên A phụta: “Nhạc phụ, xin mời dùng trà.”

A phụ ta râu đã dựng ngược, không muốn nhận, dưới ánh mắt của ta và A nương, ông đành cầm lấy, uống một ngụm qua loa rồi đặt xuống.

Vệ Trì Triều lại quỳ xuống trước A nương, cung kính dâng trà: “Nhạc mẫu, xin mời dùng trà.”

A nương biết lòng ta, nên chàng mà đầy hài lòng.

Nhưng nghĩ đến thân phận của chàng, lại thêm trong hầu phủ còn một chính thất, bà không khỏi lo lắng, thở dài một hơi.

Ta hiểu nỗi lòng của A nương, liền bước đến gục đầu vào đầu gối bà, dịu dàng : “A nương, người đừng lo lắng cho con.

Con không sợ.”

Vệ Trì Triều nắm tay ta, trịnh trọng thề: “Đa tạ nhạc phụ nhạc mẫu gả minh châu trong tay cho tiểu tế.

Con lấy mạng mình thề, quyết không để Trường Anh chịu thiệt thòi.

Chỉ là, tiểu tế giờ không còn là người của Vệ Trì gia, không mang họ Vệ Trì nữa, xin nhạc mẫu ban cho tiểu tế một họ khác.”

Cả nhà đều sửng sốt, đặc biệt là A phụ, ông vội hỏi chàng đã xảy ra chuyện gì.

Vệ Trì Triều chỉ đáp rằng mình không còn quan hệ với Vệ Trì gia nữa.

A phụ muốn hỏi thêm, thấy ánh mắt của A nương, ông đành im lặng, cầm đèn dầu đi mời đại phu.

A nương nắm lấy tay ta, đặt vào tay chàng, dặn dò: “Con ngoan, từ nay Trường Anh nhà ta giao cho con.

Nếu con không chê, hãy mang họ của ta.”

Lúc này, ánh mắt A nương Vệ Trì Triều càng thêm hài lòng.

Đúng hơn, bây giờ nên gọi chàng là Văn Triều.

A nương vốn là người họ Văn, khi chiến đấu với dị tộc, cả nhà họ Văn đều hy sinh, chỉ còn sót lại một đứa trẻ chưa biết cầm thương.

Sau đó, ông ngoại đưa A nương về dạy dỗ, còn chủ trì hôn sự của A nương và A phụ, tạo nên một câu chuyện đẹp ở kinh thành.

A nương vẫn tiếc nuối vì không còn thân tộc nên Vệ Trì Triều như hậu duệ của gia tộc mình, càng thêm hài lòng, liên tục khen ngợi.

Ta lặng lẽ giơ ngón cái với Vệ Trì Triều trong lòng.

Khi A nương kéo chàng chuyện phiếm ta mới biết, cuộc hôn nhân giữa chàng và Đỗ Minh Tuyết là một âm mưu của lão phu nhân và phu nhân.

Họ lừa chàng rằng dâu là ta, lại cố ý chuyển chàng ra ngoài ở, định dùng “gạo nấu thành cơm” để chàng không thể chối từ.

Nhưng đến khi vào phòng, chàng mới phát hiện không đúng, đập vỡ ly rượu giao bôi, lật khăn trùm đầu, phát hiện bên trong là Đỗ Minh Tuyết.

Chàng lập tức nổi giận, đòi hủy hôn.

Lão phu nhân tức giận không chịu nổi, cho người mang gia pháp ra, đánh chàng một trận roi tàn nhẫn, dọa rằng nếu không chấp nhận cuộc hôn nhân này, chàng sẽ không còn là người của Vệ Trì hầu phủ.

Họ nghĩ rằng chàng sẽ cúi đầu chấp nhận.

Nhưng không ngờ, chàng cởi hỷ phục, bỏ chạy.

Nhìn những vết thương trên lưng chàng, ta không kìm mà bật khóc.

Không ngờ chàng lại đối xử với ta như thế.

Thấy ta khóc, chàng bối rối: “Trường Anh, sao nàng lại khóc? Là ta sai điều gì sao?”

Chàng càng tốt với ta, ta càng không kìm nước mắt, cứ thế rơi như chuỗi ngọc đứt.

“Trường Anh, nếu nàng giận, cứ đánh ta hai cái cũng .” Chàng thử dò ý.

A nương chúng ta, không nhịn : “Triều nhi, đừng lo.

Nó không giận con đâu, còn mừng không kịp nữa ấy.”

Lời A nương khiến ta đỏ bừng mặt, nghĩ đến Đỗ Minh Tuyết, lòng ta lại nặng trĩu.

“Chàng bỏ đi như thế, tiểu thư họ Đỗ phải sao? Nàng ấy…”

Chàng nắm tay ta, trấn an: “Ta đã rõ với biểu tiểu thư, nàng ấy biết chuyện giữa ta và nàng, sẽ tác thành cho chúng ta, còn viết thư hòa ly ngay tại chỗ.”

“Dẫu , điều này cũng không tốt cho danh tiếng của nàng ấy.

Ta đã nhường lại một nửa gia sản, đủ để biểu tiểu thư sống sung túc cả đời.”

“Gia sản của chàng có bao nhiêu, chẳng phải đều là của Vệ Trì gia sao?” Ta nghi ngờ lời chàng, chưa kịp hỏi thêm, A phụ ta đã dẫn đại phu trở về.

Đại phu thấy chàng, giật mình như gặp ma, Vệ Trì Triều vẫn tươi, : “Tiên sinh, phiền người chữa nhanh giúp ta, ta sắp đau chết rồi.”

Đại phu lắc đầu, bắt đầu tháo lớp áo dính máu của chàng, vừa vừa cau mày: “Công tử đã đắc tội với ai mà bị đánh đến mức này? May mà đánh vào lưng, chứ đánh vào mặt thì hẳn đã bị hủy dung rồi!”

6

Sáng hôm sau, khi ta vẫn còn lơ mơ trong giấc ngủ, chợt cảm thấy có người kéo tai mình, vừa đau vừa khó chịu.

“Trường Anh, người ta – à không, Triều nhi – theo ta bận rộn từ sáng sớm, còn con lại vẫn ngủ thế này sao?”

Ta dụi mắt, lên thì thấy đó là A nương.

Lúc này, giường bên cạnh đã không còn bóng dáng của Vệ Trì Triều.

“A nương, Vệ Trì… À không, Văn Triều chẳng biết gì cả, đi theo người cái gì chứ?”

A nương đáp: “Triều nhi dù bị thương nặng vẫn dậy từ lúc trời chưa sáng, lo liệu đủ thứ.

Dẫu không thạo việc, thái độ lại rất tốt, không giống con lười biếng!

“Nhìn là biết con theo Triều nhi bao năm mà chưa chịu chút khổ cực nào Triều nhi đúng là đứa trẻ ngoan.”

A nương vừa vừa kéo ta dậy.

Lúc này, ta đã tỉnh hẳn, vội vã rửa mặt qua loa.

“A nương, người trước đây luôn miệng gọi ‘Vệ Trì công tử’, sao hôm nay lại ‘Triều nhi’ ngọt xớt, nghe mà nổi cả da gà!”

A nương lườm ta một cái, sau đó đi ra ngoài tìm “Triều nhi” của bà.

Từ xa, ta đã thấy Văn Triều với gương mặt nịnh nọt, bám theo A phụ.

Không biết chàng gì, A phụ vừa vuốt râu vừa gật gù hài lòng.

Lần này đến lượt ta ngạc nhiên.

A phụ từ khi nào lại có sắc mặt tốt với bậc hậu bối, nhất là với Vệ Trì Triều mà ông từng không vừa mắt?

Văn Triều đi tới, giơ tay tác mời: “Đi thôi, Vũ nương.”

Ta không hiểu gì, hỏi: “Vệ Trì Triều, rốt cuộc ngươi đã cho A phụ của ta uống bùa mê thuốc lú gì ?”

Chàng đáp: “Bùa mê thuốc lú thì không có, chỉ là ta nhờ người tìm vài cuốn sách quý hiếm để tặng nhạc phụ, thể hiện tấm lòng của bậc hậu bối mà thôi.

Còn nữa, Vũ nương, bây giờ ta không còn tên là Vệ Trì Triều nữa.

Gọi ta là Văn Triều hoặc phu quân, đều .”

Vừa , chàng vừa tiến sát lại gần ta, cúi đầu sát tai, khẽ chạm nhẹ: “Nếu thực sự có bùa mê thuốc lú, người đầu tiên ta cho uống chính là nàng đấy!”

“Đồ lưu manh!” Ta đỏ bừng mặt, sợ A phụ A nương nghe thấy, nên chỉ dám thì thầm, nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ.

Văn Triều lại tỏ vẻ rất hưởng thụ, nắm chặt tay ta, kéo đi thẳng vào phòng khách.

7

Dẫu Vệ Trì Triều đã rời khỏi hầu phủ, chẳng bao lâu sau, lão phu nhân đã đích thân đến, mang theo đông đảo gia đinh, bao vây kín mít tiểu viện của chúng ta.

Lão phu nhân ta, trên môi vẽ nụ lạnh nhạt: “Con nha đầu họ Vũ, bản lĩnh giỏi thật, dám mê hoặc Triều nhi đến mức hồ đồ.

Ta thật không ngờ ngươi là tinh từ đâu chuyển thế tới!”

“Ta—” Ta vừa định lên tiếng thì bị Vệ Trì Triều kéo lại, ý bảo ta không cần , cứ để chàng giải quyết.

Vệ Trì Triều nắm tay ta, quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, lớn tiếng : “Tôn nhi cùng tôn tức bái kiến tổ mẫu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...