Vai Phụ – Chương 14

- Câm miệng!

Lần này thì Khánh đẩy ngã xuống khỏi ghế, rất đau không dám lớn tiếng vì thấy Khánh có vẻ đang rất giận. Cô tự chống tay đứng lên rồi bỏ vào nhà tắm, có phần giận dỗi biết sẽ không quan tâm.

Hai hàng lông mày của sát lại gần nhau, mở tin nhắn điện thoại. Gần đây thường nhận tin báo rút tiền từ tài khoản thẻ tín dụng đưa cho Bình dùng. Anh đã cố không đưa tiền mặt để đảm bảo rằng mọi chuyện về đều nằm trong tầm kiểm soát của .

- Chẳng lẽ ấy hỏi mình có còn ấy không là vì có người đàn ông khác?

Anh uống cạn rượu trong ly, đặt mạnh chiếc ly xuống bàn rồi đứng lên bỏ đi. Anh muốn về nhà để xác minh với Bình.

Khánh mở cửa nhà, quanh thấy Bình đang đứng trong bếp. Anh đi nhanh về phía , kéo tay vào phòng ngủ, đẩy xuống giường. Anh bắt đầu cởi áo vest, caravart, rồi đến áo sơ mi. Bình có chút hoảng hốt vì hành của chồng.

- Anh Khánh, sao ?

- Em hỏi còn em nữa không phải không? Để chứng minh của mình cho em thấy!

Anh tiếp tục tháo thắt lưng và tiến lại gần . Bình định ngồi dậy để rời khỏi giường, đã bị kìm chặt hai tay xuống nệm. Mặt đỏ như toàn bộ máu trong cơ thể dồn xuống, nghiến răng, gằn từng tiếng:

- Em có người đàn ông khác phải không?

Mắt Bình mở to , không hiểu đang hỏi gì.

- Anh hỏi là có ý gì?

- Người đàn ông đi cùng em trong thang máy! – Khánh thét lên.

Bình mất vài giây để hiểu ra vấn đề, nhắm mắt, hít thật sâu và cũng thật từ tốn hỏi lại .

- Thế còn người phụ nữ đi cùng trong thang máy?

Mắt Khánh đảo qua lại, cũng phải mất vài giây để nhận định câu hỏi của Bình. Anh buông tay ra, ngồi thụp xuống giường.

- Anh em nhiều bao nhiều mà lại lừa dối em như ? – Bình ngồi dậy, bắt đầu trong nước mắt. – Anh còn tin người phụ nữ đó hơn vợ mình, trong khi em còn không muốn tin chuyện ngoại là có thật, thậm chí là thấy tận mắt rồi em cũng không dám tin.

- Anh…

- Anh im đi, để em hết!

- Em biết mình không nên lấy quá khứ để so sánh với hiện tại, em bây giờ thậm chí còn không biết hiện tại mình đang là ai và phải sống như thế nào. Em có thể từ bỏ rất nhiều thứ để ở cạnh , thậm chí có thể vì mà vứt bỏ lòng tự tôn vốn có của mình, thế này thì quá đáng với em lắm. – Bình khóc nấc lên - Đã có lúc em cảm thấy hối hận vì lấy

- Em! – Khánh quay sang Bình, đôi mắt vằn đỏ từng tia máu.

- Chúng ta đều cần thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ này… Em không muốn sống như bây giờ nữa.

Nói rồi xuống giường, bỏ ra khỏi phòng. Khánh nắm chặt tay, mạnh xuống giường. Anh biết là đã điều có lỗi với vợ, nghĩ nên hiểu dù có ở bên người phụ nữ nào khác thì vẫn là người thương nhất. Hơn nữa đàn ông ai cũng có thói trăng hoa, chỉ cần không quên đường về nhà là rồi, lại phẫn nộ thái quá.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...