10
Bố mẹ của Hùng Huy.
Thời thơ ấu của ấy vô cùng đáng thương, là con nuôi trong nhà.
Sau đó, họ sinh thêm một đứa con trai ruột.
Năm mười tám tuổi, Hùng Huy bị đuổi khỏi nhà.
Dù ấy sau này gánh nợ nần chồng chất, họ cũng chưa từng giúp đỡ lấy một đồng.
Vậy mà bây giờ, Hùng Huy nổi tiếng rồi, họ lập tức đến nhận lại con.
“Duyệt Duyệt, cháu còn nhớ bọn bác không? Hôm cháu cưới, bọn bác có đến.”
Nhớ.
Sao mà quên ?
Họ không bỏ ra một xu, đến nhà tôi ở lì ba ngày ba đêm.
Cậu tin không?
Ngay trong lễ cưới, họ khóc lóc trước mặt khách khứa, kể lể bao nhiêu năm vất vả nuôi Hùng Huy, tiêu bao nhiêu tiền…
Cho đến khi cầm một vạn, họ mới nổi.
Chuyện đó khiến ba tôi tức đến mức nửa năm không cho tôi về nhà.
“Nhớ chứ, Hùng, dì à, có chuyện gì ạ?”
“Hùng Huy mất rồi, bọn bác cũng chẳng kịp mặt nó lần cuối, bọn bác sợ cháu buồn nên đến thăm… Hay là, mình vào nhà chuyện?”
“Không cần đâu ạ, cháu sắp phải ra ngoài rồi, có gì cứ luôn ở đây.”
“Không có gì đâu, không có gì cả…”
Làm sao mà không có chuyện gì ?
Rõ ràng là họ đến vì tiền.
Miệng thì đến tưởng nhớ Hùng Huy, mắt thì cứ dáo dác liếc vào nhà, vòng vo mãi, cuối cùng vẫn xoay quanh chuyện công ty của Hùng Huy.
Ý họ rất rõ ràng — họ là cha mẹ ruột của Hùng Huy.
Nên chia một phần tiền.
“Các người đúng. Các người nên chia tiền. Nhưng, công ty đứng tên tôi. Nói thẳng ra nhé, tôi thà đem số tiền này vứt cho chó, chứ không cho các người một xu.”
Dứt lời, tôi đóng sầm cửa, ngồi bệt luôn ngay trước cửa.
“Ý là gì hả! Cô ra đây! Con bé này ăn kiểu gì ? Tới mà nghe này mọi người! Nghe xem ta thế có phải là người không? Con trai tôi vì cứu ta mà mất mạng đấy…”
Cứ loạn đi. Càng to càng tốt.
Họ bắt đầu gào thét trước cửa, rồi gõ cửa từng nhà hàng xóm.
Khi đã kéo một đám người đến xem, họ bắt đầu bịa chuyện vu khống tôi, thậm chí gọi cả đài truyền hình, đòi phóng viên đến “ rõ đúng sai”.
Chuyện của Hùng Huy vừa bão mấy hôm trước, chỉ cần có biến , giới truyền thông lập tức kéo đến như ong vỡ tổ.
Có người quay clip đưa lên mạng, mấy kênh tin tức và blogger thi nhau kéo đến, chẳng mấy chốc đã vây kín trước cửa nhà tôi.
Chỉ nghe lời một phía thì sao câu view? Đám người ấy bắt đầu gõ cửa, đòi tôi lên tiếng.
Tôi không đáp lại. Mãi đến tám giờ tối, tôi mới chuẩn bị xong xuôi và mở cửa.
“Tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ quyên góp một nửa số tiền. Nhưng hai người… không lấy một xu.”
Đám phóng viên lập tức chĩa micro về phía tôi, dồn dập hỏi dồn: có phải từng có ân oán với bố mẹ Hùng Huy, hay là cảm thấy họ đối xử tệ với ấy, nên mới không muốn đưa tiền?
“Không. Không phải vì họ không xứng.”
“Vì Hùng Huy không xứng. Anh ta là một con súc sinh!”
11
Hôm qua, khi đang dọn đồ, tôi phát hiện ra chiếc camera giấu kín trong tủ quần áo của phòng ngủ chính.
Góc quay cực kỳ kín đáo, vô cùng khó phát hiện.
Quan trọng hơn, bên trong có một đoạn video — đoạn video đủ sức lật ngược toàn bộ vụ án.
Đúng lúc tôi còn đang suy nghĩ xem nên xử lý đoạn clip ấy như thế nào, thì bố mẹ của Hùng Huy lại tìm đến.
Vừa nghe tôi xong, họ như phát điên lao lên, túm tóc tôi, tát vào mặt tôi.
Tôi lùi lại, họ liền xông vào theo. Chỉ trong chốc lát, cả căn nhà đã chật ních người.
Nhiều người như , mà không một ai đứng ra ngăn cản, camera, điện thoại đều chĩa thẳng vào mặt tôi mà quay.
Trong mắt họ, Hùng Huy là một người hùng, còn tôi — kẻ vong ân bội nghĩa bị đánh — không chỉ họ thích xem, mà cả mạng xã hội đều thích xem.
“Buông ra! Mau buông tay ra!”
“Con trai tôi vì mà chết, lương tâm đâu rồi? Xem tôi có xé nát miệng không!”
“Được. Là các người ép tôi.”
Tôi ấn nút bật máy chiếu, một đoạn video nóng bỏng lập tức phát lên.
Căn phòng tức thì rơi vào im lặng, bố mẹ Hùng Huy buông tôi ra, tất cả ống kính chuyển hướng về phía màn chiếu.
Chưa đến ba phút, cuộc mây mưa kết thúc, giọng của một người đàn ông vang lên.
“Chu Lỵ, chuyện hôm đó chúng ta …”
Video kết thúc, bố mẹ Hùng Huy xám mặt, lủi thủi bỏ đi.
Cảnh sát đến nơi, đuổi sạch mọi người trong phòng. Nữ cảnh sát nghiêm mặt hỏi tôi tại sao không giao đoạn video này sớm hơn.
“Tôi… tôi không biết phải sao… Tôi không tin Hùng Huy lại chuyện như … Xin lỗi…”
12
Xin lỗi?
Ha, là Hùng Huy nên xin lỗi tôi trước mới đúng.
Chuyện phải bắt đầu từ ngày tôi đi công tác về.
Khi phát hiện chiếc quần lót trên giường, tôi thực sự không tin Hùng Huy ngoại . Tôi nghĩ là Chu Lỵ cố giở trò, ta muốn chia rẽ vợ chồng tôi.
Sau đó, có tiếng gõ cửa, người đứng ngoài là Tôn Khải.
Anh ta mặt mũi ủ ê, câu đầu tiên thốt ra là:
“Chu Lỵ muốn hủy hôn rồi, Duyệt Duyệt, tôi sống không nổi nữa.”
Tôn Khải , mỗi tối ta đều giúp Chu Lỵ giặt đồ lót.
Tối hôm trước, lúc về nhà, Chu Lỵ đang tắm. Khi ta vào nhà tắm, chỉ thấy có áo ngực, không thấy quần lót đâu.
Anh tưởng Chu Lỵ đã vứt chiếc quần cũ, còn đi lục cả thùng rác tìm, không thấy gì.
Ra ngoài hỏi, Chu Lỵ luống cuống, mắng ta không tin tưởng mình.
Qua lại mấy câu, Chu Lỵ giận dỗi, tuyên bố hủy hôn.
Tối hôm đó, ta dọn đồ ở luôn khách sạn.
Tôn Khải chạy đến xin lỗi, Chu Lỵ không những không mở cửa mà còn chặn hết liên lạc, thái độ rõ ràng là muốn dứt khoát.
Nghe xong lời Tôn Khải, đầu tôi như nổ tung.
Hủy hôn? Là vì chuyện gì? Có liên quan đến Hùng Huy không?
Tôi cũng chẳng nhớ mình đã khuyên Tôn Khải rời đi như thế nào.
Tôi ngồi đờ đẫn trên ghế sofa, đầu óc trống rỗng, cho đến khi Hùng Huy về nhà vào buổi tối.
Anh ta chẳng nhận ra điều gì bất thường, thậm chí còn hiếm hoi mua hoa về tặng tôi, rằng sắp đến kỷ niệm sáu năm ngày cưới, muốn tặng tôi một món quà.
Tôi giả vờ rất vui vẻ.
Hùng Huy nhân cơ hội , đã trả xong nợ ngân hàng, xóa tên khỏi danh sách nợ xấu, muốn chuyển công ty về tên mình.
Anh tìm đủ mọi lý do, nào là điều hành bất tiện, nào là chuyển tiền phải qua tôi khiến mọi thứ bị chậm…
Rõ ràng bao nhiêu năm nay vẫn như , sao giờ đột nhiên lại “bất tiện”?
Nhìn bộ dạng dè dặt của Hùng Huy, lại nghĩ đến chiếc quần lót trên giường, sao tôi có thể không nghi ngờ?
Tôi dám khẳng định.
Một khi tôi chuyển công ty sang tên ta, ta sẽ lập tức ly hôn.
Tôi muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, không muốn mất Hùng Huy, nên tôi đã từ chối.
“Hùng Huy, mấy năm nay không phải vẫn tốt sao? Thay hết tên người sẽ rất phiền, cứ như cũ mà sống không à?”
“Được chứ, tất nhiên … Anh chỉ thôi mà. Anh đi tắm đây, em nghỉ ngơi đi, công tác chắc mệt rồi.”
Tôi đã lén lắp camera trong phòng ngủ.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ, muốn lấy bằng chứng ngoại , sau đó đi đối chất với Chu Lỵ, để ta biết điều mà rút lui.
Không ngờ, chúng còn độc ác hơn tôi tưởng.
13
Ba ngày sau, là cuối tuần.
Hùng Huy ra khỏi nhà, tôi liền mở camera giám sát.
Tôi phát hiện, vào mỗi buổi chiều tôi đi , bọn họ đều vụng trộm trên chính chiếc giường này.
Tôi nghiến răng sao chép đoạn video, trong đầu đã nghĩ sẵn: chiều nay phải tìm Chu Lỵ, bật đoạn phim đó ngay trước mặt ta, rồi tát cho ta một cái thật mạnh.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy một đoạn hội thoại.
“Chu Lỵ, chuyện hôm đó chúng ta , em suy nghĩ thế nào rồi?”
“Hùng ca, chuyện này không hay đâu… Duyệt Duyệt lúc nào cũng nhường nhịn em, nếu khó thì để em , nhất định ấy sẽ nhường cho em.”
“Đừng. Anh rồi, hôm đó ấy không đồng ý. Hơn nữa, em đã nghĩ kỹ chưa? Dù công ty chuyển sang tên , ly hôn xong ấy vẫn có thể lấy một nửa tài sản. Hơn chục triệu đó, đủ cho chúng ta tiêu cả đời, em biết không?”
“Em không dám…”
“Tin đi, sẽ mọi chuyện không để lại một kẽ hở nào, cảnh sát cũng không thể phát hiện . Đến lúc đó, em cứ thế này…”
Tôi chết lặng, nước mắt trào ra.
Bọn họ… thật sự muốn tôi.
Chu Lỵ, phản bội bao năm, tôi còn có thể nhẫn nhịn.
Nhưng Hùng Huy… thực sự không còn một chút cảm vợ chồng nào sao?
Tôi chỉ ngơ ngẩn chưa đến một phút, rồi lập tức đưa ra quyết định.
Các người đã vô , đừng trách tôi vô nghĩa.
14
Tôi với Hùng Huy rằng mình phải đi công tác thêm một tuần nữa. Sau khi vào khách sạn ở một thành phố khác, tôi lập tức mở giám sát từ xa.
Tôi theo dõi nhất cử nhất của bọn họ, lắng nghe từng câu từng chữ, phân tích khả năng thực hiện kế hoạch tôi.
Sau hai ngày hai đêm bàn bạc, một kế hoạch người hoàn chỉnh hình thành.
Theo kế hoạch, Hùng Huy sẽ về nhà trước, đánh lạc hướng sự ý của tôi.
Chu Lỵ sẽ đến sau, dùng gậy bóng chày đánh tôi bất tỉnh.
Nhét tôi vào va-li, đưa đến nơi đã chọn sẵn để chôn sống, là kết thúc.
Để tránh bị cảnh sát phát hiện, Hùng Huy sẽ chuẩn bị sẵn một con chó chết, nhét vào một chiếc va-li giống hệt, rồi chôn gần đó.
Nếu cảnh sát nghi ngờ, bọn họ có thể dối rằng chỉ chó mà thôi.
Kế hoạch có hoàn hảo không?
Không thể là hoàn hảo, mà là… đầy sơ hở.
Thứ nhất, tôi là người sống, nhỡ tôi tỉnh dậy giữa đường thì sao?
Thứ hai, tôi mất tích quá lâu, người nhà sẽ tìm kiếm. Họ định giải thích thế nào?
Cuối cùng, camera dưới tầng và trong thang máy sẽ quay lại rõ ràng cảnh tôi về nhà. Tôi bỗng nhiên biến mất, giải thích sao đây?
Tôi nghĩ mãi hai ngày cũng không hiểu nổi, một người thông minh như Hùng Huy sao lại đưa ra một kế hoạch đầy lỗ hổng như ?
Hôm xảy ra chuyện, tôi lên máy bay về nhà. Vì biết rất có thể sẽ bị bất cứ lúc nào, lòng tôi vô cùng căng thẳng.
Ngồi bên cạnh tôi là một chàng trai trẻ, đẹp trai. Anh ta bàn tay đang run rẩy của tôi.
“Đây là lần đầu tiên đi máy bay sao?”
“Ừm… chỉ là hơi lo một chút.”
“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Chàng trai ấy rạng rỡ, có phần đào hoa. “Tôi sẽ bảo vệ . Nếu chỉ có thể có một người sống sót, tôi sẽ chết thay .”
Một câu , như tiếng sấm giữa trời quang, khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi chỉ thấy da đầu tê rần, dạ dày cuộn lên từng cơn, vội vàng chộp lấy túi nôn mà nôn thốc nôn tháo.
Hùng Huy chưa từng định tự tay người.
Anh ta chỉ muốn… mượn tay Chu Lỵ để chết tôi.
Bạn thấy sao?