Vai Phụ Kịch Độc – Chương 2

Chương 2

6

Lời của nữ cảnh sát khiến tôi như rơi vào hầm băng.

Tôi không dám tưởng tượng, Chu Lỵ – người đã Hùng Huy rồi bỏ trốn vì sợ tội – sẽ còn ra chuyện gì nữa.

Tôi cố chịu đựng đến hai giờ sáng vẫn không sao ngủ nổi, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến nếu Chu Lỵ gọi điện cho tôi, tôi nên gì.

Hoặc, nếu ta cầm dao xông thẳng vào phòng bệnh thì sao? Tôi vẫn còn đang treo chân, hoàn toàn không thể đậy.

“Reng reng reng!”

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong đêm tĩnh mịch, như tiếng chuông đòi mạng khiến tôi rùng mình từ đầu đến chân.

Tôi chộp lấy điện thoại, là một số lạ, đăng ký trong thành phố này.

Tôi run rẩy bấm nghe.

Bên kia không gì, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề. Phải đợi một lúc lâu, mới vang lên một giọng khàn đặc:

“Là… là Duyệt Duyệt à?”

Là Chu Lỵ.

Cô ta đã đổi số, và hoàn toàn chưa bỏ trốn. Cô ta có thể đang ở trong bệnh viện, thậm chí… có thể ngay ngoài cửa phòng tôi.

Tôi với tay chộp lấy một lọ hoa bằng thủy tinh ở bên cạnh, trong lòng mới hơi yên tâm một chút.

“Cô đang ở đâu?”

“Tôi đang ở ngoài cổng bệnh viện, nghe tôi , không phải như cậu nghĩ đâu, là Hùng Huy, là hắn muốn cậu… Nói thế này không rõ , tôi đến gặp cậu, trực tiếp.”

“Không! Cô đừng tới đây!”

“Câm miệng! Duyệt Duyệt, cậu tin tôi, tôi tới ngay!”

Cuộc gọi bị cúp ngang.

Tôi muốn báo cảnh sát, đã không kịp nữa rồi.

Tôi lập tức ấn chuông gọi y tá, cầu họ khóa trái cửa phòng, còn tự mình kéo tủ chắn trước cửa.

Y tá có vẻ hơi do dự, chắc bị sắc mặt tôi dọa cho hoảng, nên đành theo.

Chưa bao lâu, hành lang vang lên tiếng bước chân. Chu Lỵ rõ ràng đã cố đi nhẹ, với tôi, âm thanh đó còn vang hơn sấm rền.

“Duyệt Duyệt, cậu ở trong đó à? Mở cửa đi, mở cửa!”

Căn phòng tối đen như mực, chỉ có ô kính trên cửa là lọt chút ánh sáng từ ngoài hành lang.

Đột nhiên, một khuôn mặt áp sát lên cửa kính.

Chu Lỵ không thấy tôi, chỉ điên cuồng vặn tay nắm cửa.

Tôi bịt chặt miệng, còn y tá thì yếu tim hơn tôi, chui thẳng vào gầm giường trốn mất.

“Choang!”

Chu Lỵ không biết dùng thứ gì đập vỡ kính, đưa tay thò vào, bắt đầu mò mẫm.

Trên tay ta ánh lên thứ gì đó sáng loáng — là một con dao găm.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, vớ lấy lọ hoa ném mạnh qua. Dù không trúng, vẫn đủ ta giật lùi lại.

“Duyệt Duyệt, nghe tôi , thật sự không như cậu nghĩ…”

“Là Hùng Huy đúng không?!”

“Cậu biết mà, là hắn định tôi trước! Duyệt Duyệt, chỉ có cậu mới cứu tôi, giúp tôi đi, không, Duyệt Duyệt? Nói gì đi mà, cậu nghe thấy không? Con tiện nhân này, tao phải mày! Tao phải mày!!”

Con dao găm bị ta ném vào, vừa khéo cắt đứt sợi dây treo chân tôi, một cơn đau nhói ập đến khiến tôi suýt nữa ngất lịm.

Bên kia, ta đã mò đến khóa cửa, chỉ là chiều cao không đủ, ta phải kiễng chân lên.

Máu tươi chảy từ tay xuống cánh cửa, hòa với tiếng thở phì phò, trông đến rợn người.

“Cứu với! Có ai không, cứu mạng!”

Cùng với tiếng hét của y tá, hệ thống đèn hành lang bật sáng, chiếu rõ khuôn mặt méo mó, dữ tợn của Chu Lỵ.

Tôi không nghi ngờ gì nữa, nếu ta xông vào, ta nhất định sẽ bóp chết tôi bằng tay không.

“Tách.”

Chốt khóa bị vặn mở, tay nắm cửa bắt đầu xoay, tiếng ma sát của tủ gỗ vang lên chói tai.

“Duyệt Duyệt! Là mày tao! Mày không tin tao! Mày đáng chết! Mày chạy không thoát đâu… A!”

Chu Lỵ bị cảnh sát vừa chạy đến đè xuống, bị còng tay ngay tại chỗ. Trong khoảnh khắc đó, ta dường như khôi phục lại lý trí.

“Duyệt Duyệt, cứu tao… chỉ có mày mới cứu tao… cứu tao…”

7

Một tuần sau.

Vết thương ở chân dần lành, tôi cho phép xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.

Vừa về đến nhà, lòng tôi có cảm giác như đã qua mấy kiếp. Rõ ràng mới chỉ một tuần trước, Hùng Huy còn ôm tôi, đeo dây chuyền cho tôi.

Vậy mà bây giờ, chúng tôi đã âm dương cách biệt.

May là, bên ngoài nắng vẫn rực rỡ.

Cho đến khi có một người xuất hiện.

Tôn Khải – vị hôn phu của Chu Lỵ.

Anh ta đã theo đuổi Chu Lỵ suốt tám năm, tưởng rằng sắp có cái kết viên mãn, ai ngờ Chu Lỵ lại bị bắt.

Anh ta với tôi, Chu Lỵ có thể bị tuyên án tử hình, bây giờ chỉ có tôi mới có thể cứu ta.

“Không thể nào. Chu Lỵ đã Hùng Huy, tôi sẽ không cứu ta, mà cũng không thể cứu .”

Vừa dứt lời, Tôn Khải đã quỳ sụp xuống trước mặt tôi, không chút tự trọng, liên tục dập đầu van xin.

Tôi cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Còn giận hơn cả lúc biết Chu Lỵ chết Hùng Huy.

Những năm qua Chu Lỵ đã gì?

Bạn trai thay liên tục, luôn xem Tôn Khải là phương án dự phòng, hết lần này đến lần khác tổn thương ta.

Hai tháng trước, Chu Lỵ lại tìm tôi vay tiền để đi thai.

Tôi nghĩ mãi không thông, quanh ta toàn là những người đàn ông có tiền, mà đến vài ngàn cũng không có nổi.

Sau khi phẫu thuật xong, ta không thể mang thai nữa, mệt mỏi rồi, muốn tìm người để cưới, bảo tôi đi hỏi giúp Tôn Khải.

Tôi đồng ý, vì tôi biết Tôn Khải ta sâu đậm đến mức nào.

Tên ngốc đó còn tưởng mình nhặt bảo vật, hí hửng tổ chức tiệc đính hôn, mời học và bè khắp nơi.

Chính là ta, bảo tôi khuyên Chu Lỵ hoàn lương.

Chính là ta, bắt tôi đi mua cái quần lót đắt cắt cổ kia.

“Anh còn là đàn ông không? Cô ta ngoại ! Giết người! Vậy mà còn cầu xin cho ta?”

“Tôi biết… tôi không quên ấy.”

Tôn Khải ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt, trong ánh mắt là sự tuyệt vọng đến điên dại.

“Duyệt Duyệt, cầu xin cậu… cuộc đời tôi không thể thiếu ấy… Tôi biết, cậu luôn thầm tôi, chỉ cần cậu đồng ý cứu ấy, tôi sẽ cưới cậu, tôi thề…”

Chỉ một câu đó, đã rút cạn toàn bộ sức lực trong người tôi.

8

Tôi đến trại tạm giam.

Nữ cảnh sát đón tôi với vẻ mặt mệt mỏi. Tôi thuận miệng hỏi hình điều tra vụ án.

Cô ấy khổ, bảo rằng tiến triển không thuận lợi. Vì quy định, không thể tiết lộ chi tiết gì thêm.

Băng qua mấy cánh cửa, tôi gặp lại Chu Lỵ.

Cô ta đã cắt tóc ngắn, nét mặt dịu đi nhiều, giọng vẫn vội vã, so với tối hôm đó ở bệnh viện thì đã ổn định hơn nhiều.

Trước mặt nữ cảnh sát, ta lảm nhảm về quá khứ của chúng tôi, của chúng tôi.

Và, thế nào ta bị Hùng Huy gài bẫy, dẫn đến hành vi người.

“Duyệt Duyệt, cậu xem, những gì tớ có đúng không?”

Chu Lỵ tôi đầy kích , cứ như chỉ cần tôi gật đầu, ta sẽ tuyên vô tội .

Cô ta thật sự… ngu ngốc đến đáng thương.

Nữ cảnh sát bên cạnh cũng lộ vẻ bất lực. Cô biết rõ tôi chẳng thể thay đổi tiến trình điều tra.

Chấp nhận cho tôi gặp Chu Lỵ, có lẽ chỉ vì lòng thương .

Tôi cũng hiểu rõ mình không cứu ta. Tôi đến đây, chỉ để hỏi một chuyện.

“Còn nhớ cái quần lót tôi tặng không? Nó đang nằm trên giường tôi.”

Sắc mặt Chu Lỵ lập tức thay đổi, như muốn lao về phía tôi, chiếc còng lạnh toát đã khiến ta buộc phải bình tĩnh lại.

“Phải, tôi thừa nhận… là tôi đã dụ dỗ Hùng Huy.”

“Tại sao? Cô đã đính hôn với Tôn Khải rồi mà.”

“Đừng nhắc đến hắn… Chính cậu, là người đầu tiên coi thường tôi! Trong tiệc đính hôn lại tặng đồ lót!”

“Xin lỗi. Là tôi không suy nghĩ kỹ. Còn chuyện vừa , Hùng Huy hãm … tôi không thấy, cũng không nghe, không có bằng chứng, tôi không thể bịa đặt.”

Chu Lỵ như phát điên.

Cô ta bật dậy, bắt đầu chửi rủa tôi. Tôi không sao tưởng tượng nổi người từng dịu dàng gọi tôi “Duyệt Duyệt dấu” lại có thể buông ra những lời thô bỉ đến .

Tôi lạnh lùng ta.

Nhìn ta như kẻ điên lao về phía tôi.

Nhìn ta bị cảnh sát ghì xuống…

“Khoan đã. Tôi còn một câu cuối.”

Tôi thẳng vào mắt Chu Lỵ.

“Chu Lỵ, giỏi hơn tôi ở nhiều mặt. Nhưng có một điều thua tôi — đó là người. Hùng Huy thông minh hơn tưởng rất nhiều. Nếu hắn thật sự muốn tôi, chắc chắn sẽ không để lộ một kẽ hở nào… Và, giữa tôi và hắn, từng có quan hệ tốt. Còn , trong mắt hắn, chẳng khác nào một con điếm ở tiệm gội đầu ven đường. Xuống địa ngục đi, Chu Lỵ.”

Đó mới là lý do thực sự khiến tôi đến đây hôm nay.

9

Có lẽ chính câu hôm ấy của tôi đã cho cảnh sát một gợi ý, vụ án nhanh chóng có bước ngoặt.

Tôi mời tham dự buổi họp báo công bố tiến triển vụ án.

Tại cuộc họp, cảnh sát công bố những chi tiết sau:

Qua phân tích từng khung hình trong đoạn video giám sát, phía sau lưng Hùng Huy xuất hiện hình ảnh nghi là một con dao găm.

Trên cây gần chiếc xe tại hiện trường, phát hiện sợi dây thừng mà Hùng Huy đã giãy giụa để thoát ra.

Dựa vào dấu chân tái hiện tại hiện trường, xác định Hùng Huy đã thấy tôi bị chôn xuống đất rồi mới vùng ra, lao về phía Chu Lỵ.

Trước khi kết thúc buổi họp báo, cảnh sát đã khôi phục toàn bộ quá trình án:

Thứ nhất, Chu Lỵ bám theo Hùng Huy vào nhà tôi, dùng vật cứng đánh ngất tôi, sau đó dùng dao găm khống chế Hùng Huy.

Thứ hai, ta ép Hùng Huy nhét tôi vào va-li, chất lên cốp xe, rồi lái xe đến hiện trường án.

Thứ ba, trước khi xuống xe, ta trói Hùng Huy vào gốc cây, sau đó đào hố, chôn tôi xuống đất. Để phòng tôi trốn thoát, ta còn đâm tôi một nhát xuyên qua lớp va-li.

Thứ tư, sau khi thấy tôi bị chôn sống, Hùng Huy vùng đứt dây thừng, định cứu tôi, nào ngờ bị Chu Lỵ đâm một nhát chí mạng.

Tóm lại, Hùng Huy chết vì cứu tôi.

Tôi ngồi dưới khán đài, khóc không thành tiếng. Vừa kết thúc buổi họp, tôi lập tức bị phóng viên bao vây tứ phía.

Tôi ôm chặt sợi dây chuyền ấy từng tặng, lặp lại những lời cảm từng , kể về cuộc hôn nhân 6 năm đầy thương và đồng cam cộng khổ của chúng tôi.

Chiều hôm đó, câu chuyện lập tức bão trên Weibo.

Người ta thương cảm cho tôi bao nhiêu, thì giận dữ với Chu Lỵ bấy nhiêu.

Về đến nhà, tôi đóng chặt cửa, từ chối mọi cuộc phỏng vấn.

Năm ngày sau, tôi quyết định bán hết tài sản, bao gồm cả căn nhà này.

Tôi chẳng biết gì về công ty của Hùng Huy, nhờ lòng thương cảm của công chúng, tôi bán với giá vượt xa thị trường.

Số tiền ấy, đủ để tôi sống no đủ nửa đời còn lại.

Tôi tưởng rằng, mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây.

Không ngờ, ngay khi tôi chuẩn bị rời khỏi ngôi nhà này, lại xuất hiện hai vị khách không mời.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...