Cậu ấy ngồi thẳng lại, lấy sách Ngữ văn từ trong ngăn bàn ra và bắt đầu yên lặng xem bài, chỉ ba giây sau, cậu ấy giả vờ như không có gì, lại mở miệng hỏi:
“Này, Nhan Khinh Nguyệt, người theo đuổi cậu chắc là nhiều lắm nhỉ?”
“Gì đấy? Cậu định chen hàng à?” Tôi vừa lật sách vừa đáp.
Bình thường cậu ấy sẽ đáp lại kiểu như tôi tự tin quá đấy. Nhưng lần này, người bên cạnh lại im lặng. Tôi không kiềm mà liếc cậu ấy một cái, chỉ thấy tai cậu ây ửng đỏ, không biết là vì vừa chơi bóng xong hay vì lý do nào khác, lúc này đang rất chăm vào quyển sách Ngữ văn.
“Gì ?”
Cảm nhận ánh mắt của tôi, Lục Dịch Từ có vẻ bối rối hỏi. Tôi lặng lẽ dời mắt đi, bất tri bất giác, tai tôi cũng nóng lên đôi chút.
20
Kể từ lần đó, Lục Dịch Từ luôn vô hoặc cố ý nhắc đến Dịch Triều trước mặt tôi.
Cuối tuần, cậu ấy hẹn tôi đi ăn lẩu, đến cuối buổi, đột nhiên cậu ấy buông một câu chẳng đầu chẳng đuôi:
“Nhan Khinh Nguyệt, cậu thấy Dịch Triều là người thế nào?”
Tôi nhúng miếng dạ dày vào nồi, chấm đẫm nước sốt rồi cho vào miệng. Nuốt xong, tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời một cách khách quan:
“Cũng .”
Giữa làn hơi nóng bốc lên, nét mặt của cậu thiếu niên trở nên mờ ảo.
Hôm nay Lục Dịch Từ mặc một chiếc hoodie đen rộng rãi, trông sạch sẽ và tươi mới. Những ngón tay dài, các khớp tay rõ ràng, trắng nhợt dưới ánh đèn khi cậu ấy cầm đũa.
Tôi không kìm mà cậu ấy thêm vài giây. Cậu ấy hiểu nhầm ánh mắt của tôi, liền gắp miếng thịt cừu trong bát của mình qua cho tôi. Đặt đũa xuống, cậu ấy lại hỏi:
“’Tốt’ là tốt đến mức nào?”
Thấy vẻ mặt cậu ấy như thể nếu không nghe câu trả lời cụ thể thì sẽ không bỏ qua, tôi vừa gắp thức ăn vừa liệt kê:
“Thứ nhất, rất lễ phép; thứ hai, thành tích học rất tốt; thứ ba, đối xử với mọi người rất kiên nhẫn; thứ tư, cậu ấy khá dịu dàng; thứ năm…”
“Tôi nghĩ hôm nay mình không muốn trả tiền nữa.”
“Thứ năm, so với cậu thì vẫn còn kém một chút.”
“Ồ?”
Cậu ấy kéo dài giọng, đầy hứng thú.
“Cậu đẹp trai hơn.”
Cuối cùng Lục Dịch Từ cũng không kiềm mà cong khóe môi lên, hai tay gối sau đầu, dựa hẳn vào ghế, khẽ nhắm mắt, chậm rãi thưởng thức câu đó:
“Nhan Khinh Nguyệt, sao lời thật lòng của cậu nghe dễ chịu thế nhỉ.”
21
Lần cuối cùng tôi chuyển tiền cho Dịch Triều là vào đầu tháng 11.
Thời tiết bắt đầu se lạnh, tôi từ văn phòng quay lại lớp thì phát hiện Dịch Triều vẫn còn ở đó. Vốn định lấy cặp và rời đi, cậu ấy lại gọi tôi từ phía sau.
“Đi cùng nhé.”
Gần đây, đôi mày vốn luôn u ám của cậu ấy đã dần dãn ra, không còn vẻ nặng nề và trầm mặc, trông giống một thiếu niên tươi sáng thực sự.
Xuống tới sân trường, tôi nhận ra trên ngọn cây và các bồn hoa đã phủ một lớp trắng. Bước chân đầu tiên ra ngoài, tôi cảm nhận ngay cái lạnh lùa vào tai và cổ. Cậu thiếu niên bên cạnh ngừng bước, hơi ngẩng đầu.
Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Lông mi cậu ấy phủ một lớp tuyết mỏng, khẽ rung. Sau vài giây, cậu ấy chậm rãi mỉm :
“Tuyết rơi rồi, Nhan Khinh Nguyệt.”
[“Mọi chuyện cũ đã khép lại, năm tới hoa sẽ lại nở.”]
Số tiền cuối cùng đã trả, từ nay cậu ấy không còn liên quan gì đến những kẻ đó nữa.
Tôi ngước lên bầu trời xám xịt, kéo mũ áo lên.
“Ừ, sắp có thể người tuyết rồi.” Tôi đáp.
“Có thể cùng một con không?”
“Không đâu, tôi chỉ thích ngắm người ta thôi.”
Vì trời quá lạnh, tôi chẳng muốn tự khó mình.
22
Thời tiết ngày càng lạnh, cho đến khi tôi thấy Tống Thanh Thanh khoác một chiếc áo khoác lông đen mới giật mình nhận ra, cốt truyện có vẻ hơi lệch rồi.
Tôi chọc vào Tạ Dương ngồi phía trước, lúc này cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, tôi hỏi:
“Áo của cậu đâu?”
“Chậc, cho người khác mượn rồi.”
“Tống Thanh Thanh?”
Nghe đến ba chữ này, cậu ấy không đáp, mặt dần đỏ lên, cuối cùng ngập ngừng phản bác:
“Không phải.”
Thấy phản ứng của cậu ấy, lòng tôi khẽ nhói lên.
Tôi tìm Lục Dịch Từ hỏi thì cậu ấy là gặp Tống Thanh Thanh trên đường đến trường, áo ấy bị ướt, Tạ Dương sợ ấy lạnh nên đã đưa áo khoác của mình cho ấy.
Nghĩ lại, tôi cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì đáng trách.
Tạ Dương vốn là kiểu con trai nhiệt và tràn đầy năng lượng, quan tâm đến bè là chuyện rất bình thường. Thậm chí, cậu ấy còn gián tiếp ngăn cản sự tiếp giữa nam và nữ chính. Nếu là Lục Dịch Từ đưa áo khoác cho Tống Thanh Thanh thì hình còn tệ hơn.
Nhưng, sự việc sau đó lại phát triển ngoài dự đoán của tôi.
Nếu chỉ là Tạ Dương đơn phương tốt với Tống Thanh Thanh, thì tôi không thấy vấn đề gì. Bởi vì xung quanh nữ chính chưa bao giờ thiếu những chàng trai thích ấy, dù họ có gì, ấy vẫn sẽ không để ý đến họ.
Vì , khi thấy Tạ Dương giúp ấy lấy nước nóng, lau bảng, mua miếng giữ nhiệt cho ấy, tôi đều mắt nhắm mắt mở coi như không thấy. Cho đến khi tôi thấy hai bóng dáng quen thuộc trên sân thượng. Cậu thiếu niên cao lớn ôm trong vòng tay, khẽ cúi người xuống.
Họ— đang hôn nhau…
Tạ Dương và Tống Thanh Thanh, họ đang hôn nhau.
Lúc đó đầu óc tôi như bị treo máy, hàng trăm suy nghĩ bay qua trong đầu. Lý trí mách bảo rằng tôi nên lập tức xuất hiện và nghiêm khắc ngăn cản họ. Nhưng thực tế, tôi chỉ thẫn thờ rời khỏi hiện trường.
23
“Nhan Khinh Nguyệt, Nhan Khinh Nguyệt.”
“Hử?” Tôi nghiêng đầu.
Lục Dịch Từ không hài lòng :
“Gọi mà không trả lời, dạo này cậu cứ như người trên mây ?”
Tôi xoa xoa trán:
“Đang nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Thấy ánh mắt tò mò của Lục Dịch Từ, tôi quyết định nhân cơ hội này dò xét chút hình về Tạ Dương.
Tôi ra vẻ vô :
“Tôi có một người , cũng học lớp 12 như chúng ta, mới đương, thế là điểm tụt dốc thảm .”
“Vậy nên, sớm là sai lầm, sẽ ảnh hưởng đến việc học.”
Tôi kết luận đơn giản.
Lục Dịch Từ có vẻ chần chừ, như muốn phản bác, chưa kịp để cậu ấy , tôi đã chuyển câu hỏi sang người ngồi phía trước:
“Tạ Dương, cậu nghĩ sao?”
Bị bất ngờ gọi tên, Tạ Dương sững người, sau đó mỉm :
“Tôi nghĩ là cũng không hẳn.”
Đúng lúc đó, Tống Thanh Thanh đến tìm cậu ấy để mượn quyển vở bài tập. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác lông màu vàng kem, nửa gương mặt giấu trong khăn quàng cổ, đôi mắt to tròn và trong sáng. Thấy chúng tôi đang chuyện, ấy khẽ hỏi Tạ Dương:
“Mọi người đang trò chuyện à?”
Tạ Dương , kể lại câu chuyện ngắn gọn của tôi. Nghe xong, ấy nghiêm túc một câu:
“Yêu sớm không ảnh hưởng đến học tập, chỉ có thầm mới ảnh hưởng thôi.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nghe ấy kể từ buổi tự giới thiệu đầu năm học. Giọng ấy rất nhẹ nhàng, mềm mại, ngọt ngào.
“Tôi cũng nghĩ .”
Lục Dịch Từ bỗng chen vào. Tôi lườm cậu ấymột cái.
“Đúng , Dịch Từ, tôi cũng nghĩ .”
Tạ Dương ngay lập tức hưởng ứng. Cùng lúc đó, tôi thấy Tạ Dương khẽ nắm tay Tống Thanh Thanh một cách thân mật và dịu dàng. Tôi lặng lẽ dời ánh . Suy nghĩ một lát, tôi chỉ có thể nghiêm giọng nhấn mạnh lần nữa:
“Tóm lại, tôi vẫn nghĩ sớm là không đúng.”
Lục Dịch Từ tôi vài lần, cuối cùng cũng không gì thêm.
24
Nhiệm vụ bất ngờ rơi vào thế bế tắc.
Cưỡng ép can thiệp chỉ phản tác dụng. Lúc này, tôi chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, đợi mãi cho đến khi kỳ nghỉ đông bắt đầu.
Nghỉ đông cũng tốt, ít gặp nhau, cảm sẽ phai nhạt bớt. Tôi nghĩ như .
Trong thời gian này, Lục Dịch Từ rủ tôi đi chơi mấy lần, nào là chơi board game, chơi game ở khu giải trí, rồi phòng thoát hiểm… tôi đều từ chối.
Quá bận, gia đình sắp xếp cho tôi hàng loạt lớp học để chuẩn bị cho việc du học. Nhưng tôi không ngờ, mỗi lần Lục Dịch Từ tổ chức đều có cả Tạ Dương và Tống Thanh Thanh.
Nhìn vào bài đăng mới nhất của Tạ Dương trên trang cá nhân, ấy đứng ngoan ngoãn bên cạnh cậu ấy. Trong bức ảnh nhóm, ngay lập tức tôi nhận ra hai người họ đang nắm tay nhau, công khai, không hề giấu diếm.
Tôi định chặn luôn trang cá nhân của Tạ Dương để khỏi phiền lòng, lại vô thấy một tấm ảnh chụp riêng Lục Dịch Từ trong ô ảnh chín ô.
Ánh đèn KTV nhiều màu sắc chiếu lên gương mặt cậu ấy, nổi bật thêm đường nét sâu hút trên gương mặt sắc nét đó. Cậu ấy dựa vào ghế sofa, chán nản nghịch điện thoại.
Tôi tấm ảnh đó khá lâu, ngón tay hơi đậy, nhấn lưu ảnh, sau đó tôi chặn luôn trang cá nhân của Tạ Dương.
25
Tối Giao thừa, Lục Dịch Từ lại nhắn tin hẹn tôi.
Điện thoại rung liên tục, tin nhắn của cậu ấy tới tấp.
Lục Dịch Từ: Tôi đang đợi cậu ở phía đông quảng trường Triều Hoa.
Lục Dịch Từ: Ra ngoài đi.
Lục Dịch Từ: Trong mười bốn tỷ người chỉ có mình cậu là tôi hẹn.
Lục Dịch Từ: Đừng có mà không biết điều.
Lục Dịch Từ: [ảnh khóc .jpg]
Tôi: ?
Lục Dịch Từ: [ảnh]
Bức ảnh chụp quảng trường Triều Hoa dưới ánh đêm, những tòa cao ốc phía xa san sát nhau, phát ra ánh đèn rực rỡ, dòng người đông đúc, rất náo nhiệt.
Lục Dịch Từ: Mau kêu tài xế nhà cậu đưa cậu qua đây.
Tôi: Chú Vương đang nghỉ Tết rồi.
Tôi mở cửa sổ , xác nhận là không có tuyết rơi, rồi vào tủ lấy một chiếc áo khoác lông màu kem, đội mũ và quàng khăn. Nhìn lại điện thoại thì đã thấy Lục Dịch Từ nhắn thêm bảy, tám tin nhắn nữa.
Lục Dịch Từ: Hả?
Lục Dịch Từ: Vậy cậu đi kiểu gì?
Lục Dịch Từ: Cậu đến không?
Lục Dịch Từ: Sao không trả lời ?
Lục Dịch Từ: Sao cậu không gì hết?
Lục Dịch Từ: Cậu không đến nữa hả?
Tôi từ từ nhắn lại ba chữ.
Đang gọi xe.
Bạn thấy sao?