37
Hắn ta, ánh mắt vừa oán giận vừa uất ức.
Rõ ràng là hắn đang chiếm thế thượng phong, lại khiến người ta có cảm giác như ta mới là kẻ đang bắt nạt hắn.
“Giang Vân Vi, ta cũng muốn hỏi ngươi:
Vì sao lại đột ngột vứt bỏ ta?
Vì sao lại mê muội mà theo đuổi Lâm Tĩnh An không dứt?
Ròng rã năm năm, rốt cuộc hắn có điểm gì khiến ngươi say mê đến nỗi chưa từng quay đầu ta lấy một lần?”
Một câu lại một câu chất vấn khiến đầu óc ta như bị đập loạn.
Ta muốn quay sang đ.ấ.m hệ thống vài phát cho hả giận.
Rõ ràng từng câu đều có thể giải thích, lại không thể ra .
Tạ Ngọc Chương ta chăm một lúc, rồi bất chợt bật tự giễu, khàn giọng :
“Ta cũng muốn hỏi chính mình…
Ngươi rốt cuộc có gì hay, mà khiến ta suốt năm năm nay vẫn không thể buông lòng?”
38
Ta không rõ nên cảm thụ cảm đó như thế nào.
Nhớ lại thuở đầu thực hiện nhiệm vụ, ta bị ép phải xa lánh Tạ Ngọc Chương.
Không chơi cùng hắn nữa, không kéo hắn trốn học, cũng không để hắn giảng bài cho ta mỗi khi tan học.
Khi ấy, hắn cứ ngỡ đã khiến ta giận, từng nhiều lần vụng về đến tìm ta hòa.
Ta không đành lòng ra những lời độc ác mà hệ thống cầu, chỉ có thể lạnh mặt quay lưng đi.
Sau này, chúng ta dần xa cách.
Hắn trở thành Tể tướng, đứng dưới một người, trên vạn người.
Mỗi khi thấy ta ở bên Lâm Tĩnh An, hắn đều lạnh, châm chọc không nể mặt.
Nhưng ta không hề oán hắn.
Bởi vì, ta luôn ghi nhớ ánh mắt bàng hoàng và ủy khuất của hắn mỗi lần bị ta đẩy ra.
Đến lý do bị ghẻ lạnh, hắn cũng không biết.
Suốt năm năm qua, Tạ Ngọc Chương – người lặng lẽ thích ta – đã sống với tâm thế nào?
Hệ thống từng :
Những thiết lập vô lý đều là để thúc đẩy cốt truyện, để của nam nữ chính thêm phần cảm .
Nhưng dưới cái gọi là “thiết lập hoàn mỹ” ấy, có bao nhiêu cảm của Tạ Ngọc Chương đã bị che khuất?
Ta rốt cuộc cũng hiểu vài điều.
Từ đầu đến cuối, những kẻ chống đối Tạ Ngọc Chương đều không có kết cục tốt đẹp.
Vậy mà ta – một quận chúa – ngang ngược suốt năm năm, lại sống yên ổn ở kinh thành.
Ta dây dưa Lâm Tĩnh An đến mức bị người khinh rẻ, nhạo báng, mà mỗi lần “bị tổn thương”, hắn đều kịp thời xuất hiện.
Ngày hủy hôn, cũng là hắn đưa ta về phủ, chắn hết lời dị nghị ngoài kia.
Dù ta bị tước danh hiệu, các thế gia ta từng đắc tội cũng chưa từng tìm đến khó dễ, bởi ai ai cũng biết ta đang Tạ phủ bảo vệ.
Hắn mặc y phục trắng, mang món ăn đến, dẫn ta đi ngắm pháo hoa…
Tất cả đều là những điều ta từng muốn nhận trong sinh thần từ Lâm Tĩnh An – một lời chúc, một lễ vật, một buổi pháo hoa thuộc về riêng ta.
Lâm Tĩnh An chưa từng cho ta.
Nhưng Tạ Ngọc Chương – hắn nhớ, hắn , hắn bù đắp, lặng lẽ suốt năm năm.
Ta vẫn ngỡ hắn chỉ muốn lấy lòng ta một tháng rồi thôi.
Không ngờ, lại là năm năm.
Tạ Ngọc Chương thấy ta ngẩn người, bèn quay người toan rời đi.
Ta vươn tay, kéo lấy vạt áo hắn.
Hắn khựng lại, khàn giọng :
“Hôn sự sẽ không hủy. Ngươi ở trong phủ có thể bất cứ điều gì, không rời đi.”
Ai còn bận tâm đến chuyện ấy nữa?
Ta hắn, nghiêm túc :
“Tạ Ngọc Chương, nếu ngươi muốn biết đáp án…
Vậy thì bây giờ ta sẽ cho ngươi biết.”
43
Hệ thống luống cuống nhảy ra:
“Ngươi bình tĩnh chút đi! Nếu ngươi ra, kịch bản sẽ sụp đổ mất! Hắn là phản diện đó!”
Ta bình thản đáp:
“Đó là với các ngươi.”
Trong kịch bản, hắn là đại phản diện.
Trong mắt thiên hạ, hắn là gian thần.
Nhưng với ta, hắn vẫn là A Ngọc – người ta từng đưa từ phủ Tạ về nhà, người ta từng thề sẽ bảo vệ.
Ta đã vì vô vàn thứ hỗn loạn mà bỏ rơi hắn một lần.
Lần này, ta muốn để hắn trở thành người mà ta ưu tiên lựa chọn trước tiên.
Hệ thống im lặng thật lâu rồi mới :
“Dù ngươi tin hắn, sự tồn tại của hệ thống sẽ không bao giờ ai tin. Ngươi sẽ bị cho là điên đấy.”
…
Vậy mà năm năm rồi, có ai thực sự nghĩ ta là người bình thường đâu?
Hệ thống: “……”
Nó buông xuôi:
“Tùy ngươi . Dù sao nhiệm vụ thất bại là ngươi chết.”
44
Ta chỉ vào đầu mình, thành thật :
“Là thứ đồ ngốc trong đầu ta bắt ép ta thế.”
Hệ thống: “……”
Tạ Ngọc Chương: “……”
Ta bình tĩnh :
“Ngươi tin ta không? Kỳ thực thế giới này từ đầu đã có sẵn kịch bản.”
Ta kể hết tất cả mọi chuyện, từng thiết lập, từng sắp đặt.
Cuối cùng còn tố cáo hệ thống đã bắt ta bao chuyện xấu xa.
Ta hắn, chờ đợi:
“Ngươi… hiểu rồi chứ?”
Tạ Ngọc Chương trầm mặc chốc lát, rồi bình tĩnh hỏi:
“Ta chỉ muốn biết một chuyện.”
Ừm? Không hỏi về hệ thống, về cốt truyện, cũng không hỏi về nam nữ chính sao?
Ta âm thầm khích lệ hắn: cứ hỏi đi.
Tạ Ngọc Chương hỏi:
“Về sau ngươi sẽ không thích Lâm Tĩnh An nữa, đúng không?”
“……Tất nhiên là không.
Mà trước đây ta cũng chưa từng thích hắn.”
Hắn nghe , đôi mắt ánh lên sắc nước.
Khi ta định xác nhận lại, hắn đã ôm chặt lấy ta, gục đầu vào hõm cổ, hơi thở nóng hổi phả bên tai.
Rất lâu sau, hắn mới thấp giọng :
“Như là đủ rồi.”
45
Ta hỏi hắn:
“Ngươi tin lời ta thật sao?”
Tạ Ngọc Chương lắc đầu rồi lại gật đầu:
“Ta chỉ tin những điều ngươi hứa.”
Lòng ta chộn rộn, có áy náy, cũng có cảm .
Ta đã từng rất nhiều lời dối trá, từng hứa biết bao điều không thực.
Chỉ có Tạ Ngọc Chương là người bị lừa nhiều như thế, vẫn nguyện ý tin ta.
46
Sau đó, Tạ Ngọc Chương mang từ thư phòng ra một tờ giấy, cầu ta ký tên điểm chỉ.
Hắn còn ngồi bên cạnh, từng chữ từng câu trông chừng ta viết.
Vì thế, ta đã viết xuống lời hứa có lẽ là đáng nhất trong đời mình:
“Ta – Giang Vân Vi, về sau dù thế nào cũng sẽ không thích Lâm Tĩnh An. Nếu vi phạm, sẽ lấy cả đời bồi thường cho Tạ Ngọc Chương.”
Viết xong, ký tên, điểm chỉ.
Tạ Ngọc Chương thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận định gấp giấy cất đi.
Ta chặn lại, khẽ bổ sung thêm một dòng:
“Nếu giữ đúng lời, Tạ Ngọc Chương phải lấy cả đời phần thưởng cho ta.”
Tạ Ngọc Chương câu chữ, như muốn rơi lệ.
Nhưng cuối cùng, vẫn .
Hắn ngoắc tay ta, khe khẽ than:
“Lần này, không lừa ta nữa đâu.”
47
Một tháng sau.
Vì bước nhầm chân trái vào hoàng cung, ta bị hoàng thượng đuổi khỏi kinh thành.
Tạ Ngọc Chương – Tể tướng đương triều – đích thân mang thị vệ tiễn ta rời đi.
Giữa đường, bất hạnh gặp phải loạn dân.
Trong hỗn loạn, “Giang Vân Vi” không may bỏ mạng.
【Đinh! Chúc mừng hoàn thành cốt truyện, nhiệm vụ xác định thành công.】
48
Hệ thống nộp báo cáo, bắt đầu tính toán phần thưởng.
Vừa kiểm đếm vừa hỏi lại ta:
“Ngươi chắc chắn sẽ giao thân phận tự do cho Tạ Ngọc Chương chứ?”
Ta nằm trong kiệu, lười nhác :
“Chắc chắn. Đã xác nhận đến lần thứ một trăm rồi.”
Hệ thống thở dài thườn thượt:
“Không ngờ đấy… lúc đầu ngươi ký khế ước, bộ dạng tham tiền thế kia mà giờ cũng chịu buông bỏ.”
“Còn không ngờ hơn là ngươi – thứ chó dữ như – cuối cùng lại chịu mở đường cho ta.”
Bị chạm đúng chỗ đau, hệ thống hừ lạnh:
“Nếu ta không mở, nam nữ chính đã c h ế t dưới tay phản diện mất rồi. Cả nhiệm vụ cũng tan thành mây khói.”
Ta vô tội:
“Ui chao, nguy hiểm quá~”
Hệ thống đảo mắt khinh bỉ:
“Lần này tới thế giới này, ta như muốn hỏng mất. Phải trở về sửa chữa toàn bộ.”
Khi thời gian đếm ngược kết thúc, hệ thống rời khỏi ta.
Trước khi biến mất, nó gượng gạo :
“Tóm lại, chúc các ngươi… bách niên giai lão.”
Giây phút lời chấm dứt, gông xiềng trong đầu ta suốt năm năm cũng tiêu tan.
Từ nay, mọi thứ đều tự do.
49
Ta vén rèm xe, trông thấy Tạ Ngọc Chương cưỡi ngựa cạnh bên.
Thấy ta ló đầu, hắn vội ghìm cương ngựa tiến lại gần, :
“Chúng ta đi đến đoạn này rồi, sắp về tới kinh thành.
Nàng có muốn ăn gà hạt dẻ không? Ta ghé Ngũ Vị Lâu mua.”
Ta tựa cằm vào tay, hắn mà mỉm .
Hắn có phần ngại ngùng, vẫn không nhịn ghé lại gần, khẽ hôn lên má ta một cái.
50
Dưới chân là con đường nhỏ dẫn về nhà,
Trên đầu là ráng chiều rực rỡ sắc hồng.
Ánh tà dương nhuộm lên bóng chúng ta, hai cái bóng quyện vào nhau không rời.
Ta từng ngỡ mình chỉ là nữ phụ trong câu chuyện của người khác.
Nhưng hóa ra, có người vẫn luôn lặng lẽ đứng phía sau, kiên định xem ta là nữ chính duy nhất trong đời hắn.
Dù những tháng năm ấy là bình yên hay giông bão,
Thì cũng đều là câu chuyện khiến lòng ta rung nhất.
(HẾT)
Bạn thấy sao?