Vai Nữ Phụ Diễn [...] – Chương 7

Chương 7: Ngươi... có phải thích ta không?

30

Lâm Tĩnh An có vẻ muốn gì đó, Tạ Ngọc Chương lại bật khẽ, cắt lời hắn:

“Chúng ta đã chúc mừng xong rồi, không quấy rầy nữa.”

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Phải thật, mỗi lần đứng trước nam – nữ chính, áp lực như bị ngàn cân đè.

Luôn nhắc nhở ta rằng: ta chỉ là nền cho câu chuyện của người khác.

Thà bị Tạ Ngọc Chương giày vò ở Tạ phủ, còn đỡ hơn bị áp lực tinh thần như thế này.

Khách khứa theo chúng ta rời đi, ánh mắt còn vương chút nuối tiếc.

… Đừng với ta là các ngươi thật sự mong ta tới cướp hôn nha?

Tạ Ngọc Chương nắm tay ta, dẫn ta đi xuyên qua đám đông.

Bỗng phía sau vang lên tiếng gọi:

“Vân Vi.”

Lâm Tĩnh An gọi ta lại, ta theo phản xạ quay đầu.

Nhưng liếc thấy sắc mặt Tạ Ngọc Chương đột nhiên tối sầm, ta lập tức… gồng cả cổ không dám đậy.

Ngộ nhỡ Tạ đại nhân tưởng ta có ý quay đầu thật, thì ta tiêu chắc rồi!

Lâm Tĩnh An hôm nay sao lại như ăn nhầm dấm? Ngày thường ta có đuổi theo, hắn còn chẳng thèm liếc.

Giờ thì sao? Cứ như biến thành nam chính của truyện ngược .

Hắn đứng chắn trước mặt ta, do dự hồi lâu mới lên tiếng:

“Vân Vi, cảm không thể cưỡng cầu. Hủy hôn là ta có lỗi với nàng.

“Dù cha mẹ nàng không còn, nàng cũng đừng buông thả bản thân như thế. Giang gia đã trống, ta sẽ xin Hoàng thượng để Giang phủ nơi nàng an thân. Ở Tạ phủ… thật sự không ổn.”

Ta: ???

Sao mà nghe có gì đó sai sai thế này?

Đại ca à, nhân vật của ngươi là ôn nhu đa không sai, là chỉ với nữ chính thôi mà?!

Vợ mới cưới của ngươi còn đang đứng đó kìa!

31

Tạ Ngọc Chương từ nãy đến giờ gương mặt đã không vui, lúc này cuối cùng cũng nhịn hết nổi.

Ta bị hắn ôm chặt đến mức xương eo suýt gãy

Giọng hắn lạnh như gió rét tràn về tháng Chạp:

“Lâm đại nhân, có lẽ ngài bận rộn hôn sự nên không để ý.

Giang Vân Vi hiện giờ là nữ chủ nhân của Tạ phủ, nàng ở đây là hợp lẽ.”

Lâm Tĩnh An tựa hồ vẫn chưa hiểu, quay sang ta, mong tìm chút… phản đối nào đó?

Ta giữ mặt không biến sắc, giả vờ rất tự nhiên.

Thật ra trong lòng ta đang gào lên: “Đừng ta như chờ ta phản bác! Phản diện gì thì cứ gật đầu là sống lâu đó!”

Ngay lúc ấy, Tạ Ngọc Chương đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi ta một cái thật khẽ.

Ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ kịp thấy hàng mi hắn run rẩy, hô hấp nóng rực, rõ ràng là căng thẳng lắm.

Cả đại sảnh ồ lên một trận, người ta gọi là sét đánh giữa trời quang chắc là cảm giác này đây.

Mà ta? Ta đơ luôn.

32

Ta – một nữ phụ chuyên nhiệm vụ “ác độc” – đã rút lui khỏi giang hồ.

Tạ Ngọc Chương – một phản diện đúng chuẩn

Nam nữ chính thì cuối cùng cũng nên duyên, truyện sắp hết, màn hạ rồi.

Thế ngay khoảnh khắc đó, phản diện hôn nữ phụ trước mặt cả thiên hạ.

Sau đó, hắn đệ đơn lên Hoàng thượng xin… chỉ hôn.

Hệ thống trong đầu ta hoảng quá, tự khởi lại ba lần, mỗi lần lên xong lại hỏi:

“Tạ Ngọc Chương hôm nay… hôn ngươi thật à?”

Ta đã c.h.ế.t lặng, đáp như cái máy:

“Phải, hôn rồi.”

Hệ thống trầm mặc vài giây:

“Virus chắc chưa xóa hết. Đợi ta khởi lại lần nữa.”

Nó lại tự tắt nguồn.

Ta: “…”

33

Đúng lúc hệ thống vừa lên lại, Tạ Ngọc Chương bước vào.

Vừa mở miệng đã rất tự nhiên:

“Tối nay có món gà hầm hạt dẻ, là từ Ngũ Vị Lâu nàng thích.”

Ta uể oải “ồ” một tiếng, còn chưa hoàn hồn từ vụ “hôn chớp nhoáng” hôm nọ.

Tạ Ngọc Chương nhíu mày, nghĩ ta không hào hứng, lại tiếp:

“Có người tặng cơ quan mộc điểu, ta nhớ nàng từng thích, nên để trong phòng nàng rồi.”

Ta tiếp tục “ừ”.

Có vẻ hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, bóp nhẹ trán, rồi thấp giọng:

“Gần đây có mấy tiệc mời, nàng có muốn đi không?”

Ta ngẩng đầu, thản nhiên hỏi lại:

“Là lấy thân phận ‘Giang tiểu thư’, hay ‘Tạ phu nhân’?”

Hắn ngẩn người, mắt hơi né tránh.

Một lúc sau mới đáp, như thể cố giữ bình tĩnh:

“Nàng là thê tử sắp cưới của ta, đương nhiên là Tạ phu nhân.”

34

Hệ thống vừa lên lại, nghe đến đó liền không không rằng, lại tự tắt.

Ngươi cứ tắt riết thế này, ta bắt đầu lo ngươi hỏng thật rồi đó.

35

Không thấy ta đáp lời, Tạ Ngọc Chương hình như bắt đầu luống cuống, chiếc chén ngọc trong tay sắp bị bóp vỡ.

Giọng hắn lạnh dần đi:

“Bây giờ thấy ta, nàng chẳng còn lời nào để nữa à?”

Nè nè, ngươi trước đây cũng có bao nhiêu đâu?

Giờ ta không thì lại sinh khí?

Thôi thì… ta !

Ta ngẩng đầu, thẳng hắn, hỏi rõ ràng rành mạch:

“Tạ Ngọc Chương, ngươi… có phải thích ta không?”

36

Tạ Ngọc Chương: “……”

Hắn thoáng chốc như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ.

Ta chờ một hồi, càng càng thấy nghi hoặc, trong lòng lại càng dậy sóng.

Chẳng phải hệ thống bảo trong kịch bản không có đoạn này sao?

Ta ngẩng đầu, thẳng vào hắn, nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi thích ta phải không? Ta có thể hỏi tại sao không? Rõ ràng trước kia ngươi từng rằng hận ta mà…”

Chưa hết câu, Tạ Ngọc Chương đột nhiên đứng bật dậy, vươn tay giam ta giữa thành ghế.

Một khắc can đảm trong ta chưa qua, lập tức rụt cổ lại:

“Ta… ta đoán sai rồi, xin lỗi…”

Ta thấy hốc mắt hắn đỏ hoe.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...