15
Có lẽ cảm nhận ánh mắt ta, hắn liền thu lại vẻ dịu dàng ấy, thần sắc lập tức quay lại dáng vẻ Tạ thủ phụ lạnh lùng khó dò.
Ta xấu hổ quay đi, giả vờ pháo hoa.
Hắn bỗng hỏi:
“Ngươi đang nghĩ gì ?”
Một câu hỏi dễ như cho điểm. Ta lập tức tươi đáp:
“Nghĩ rằng ngài thật có lòng, pháo hoa đẹp như , Tạ đại nhân đúng là biết tạo lãng mạn.”
Tạ Ngọc Chương cong môi nhạt, hỏi tiếp:
“Thế đoán xem, ta đang nghĩ gì?”
Đây mới là câu hỏi ch ế t người.
Ta dè dặt :
“Có phải đang nghĩ… pháo hoa thật đẹp?”
Hắn cúi đầu vuốt lại vạt áo, rồi ngẩng lên, ánh mắt ôn hòa dị thường.
Ta thầm reo trong bụng, trúng rồi phải không!
Nhưng ngay lúc ấy, hắn lại khẽ , từng chữ:
“Không, ta đang nghĩ… ta thật sự rất hận ngươi.”
Ta: “…”
Hu hu, ai hiểu tâm trạng lúc này của ta?
16
Ta thực sự rối trí.
Tạ Ngọc Chương thế nào lại thành ra kiểu một chân bước vào cảm, một chân dậm trong thù hận?
Chẳng lẽ những chuyện ta từng , thực sự khiến hắn tổn thương đến mức chia năm xẻ bảy thế sao?
17
Ta là nữ nhi, từ năm bảy tuổi đã nằng nặc đòi mẫu thân cho ta đến học đường, vì ở đó vui hơn học riêng ở nhà.
Thứ muội Giang Vân Nhu nghe cũng bày tỏ nguyện vọng đi cùng, còn nhất quyết giả nam trang thư đồng theo ta.
…Ta gương mặt mềm mại, giọng thì như tơ như nhung kia, thật sự không hiểu nổi nàng ta đang nghĩ gì.
Nhà họ Giang đâu đến nỗi khắt khe gì, cần gì phải cải trang?
Nhưng kỳ lạ là — nàng ta vừa vào học đường, đám công tử đã bu quanh nựng nịu sờ mó, hệt như tìm bảo vật.
“Trời ơi, sao lại có thư đồng xinh trai thế này!”
“Trông như tiên đồng trên trời!”
…Không ai nhận ra nàng là nữ.
Ta: “…”
Ta bắt đầu hoài nghi thế giới này rồi đấy.
18
Lúc ấy, ta chán không muốn Vân Nhu nữa, liếc sang thấy Tạ Ngọc Chương ngồi góc tường đang đọc sách.
Ta lò dò lại gần, vẫy tay trước mặt hắn:
“Thấy ta có bất ngờ không?”
Tạ Ngọc Chương liếc ta một cái:
“Lúc ngươi năn nỉ Giang phu nhân ta có đứng cạnh.”
Rồi rồi, quen lâu quá là thế đấy, chẳng còn gì gọi là mới mẻ cả.
Ta bĩu môi, giở trò nghịch , dùng tay che lên sách hắn.
Hắn nhíu mày, khẽ kéo tay ta ra.
Ta uốn giọng ngọt xớt:
“Hửm~~?”
Hắn ta, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, thở dài:
“Có, bất ngờ lắm.”
Ta tít mắt:
“Vậy mới đúng!”
Dù sao, hắn… luôn nhường ta.
19
Chỉ trừ chuyện liên quan đến Lâm Tĩnh An.
Hắn và Tạ Ngọc Chương giống như thiên địch, trời sinh đã không ưa nhau.
Lần đầu gặp mặt, là ở học đường.
Hôm đó ta đang trêu Tạ Ngọc Chương thì cả lớp đột nhiên náo loạn, ai nấy đều gọi tên ta.
Quay đầu , thấy một thiếu niên áo trắng, tuấn tú như ngọc, đứng thẳng tắp nơi cửa.
Lâm Tĩnh An.
Bị học xô đẩy, ta ngượng ngùng đứng bên hắn.
Có kẻ trêu:
“Không chào vị hôn thê tương lai một câu à?”
“Có mỹ nhân bên cạnh, còn tâm trí nào học hành nữa?”
Làm ta cũng đỏ mặt một chút, len lén liếc hắn…
Và lập tức, cái đỏ mặt ấy biến mất.
20
Hắn cau mày, không vui ra mặt, lạnh lùng liếc người vừa rồi… trực tiếp bỏ qua ta mà đi thẳng.
Cả lớp lặng như tờ.
Ai cũng hiểu — hắn không ưa cuộc hôn nhân này.
Ta hiểu. Hôn sự do phụ mẫu định, cảm đâu có.
Nhưng mà! Hắn rõ ràng chuyện ngọt ngào với tất cả mọi người, kể cả Giang Vân Nhu đang cải trang thành thư đồng, chỉ có ta là bị phớt lờ!
Ta hiểu… lòng vẫn tức muốn nổ tung!
21
Cảm thấy uất ức, ta lủi thủi chạy đi tìm Tạ Ngọc Chương.
Không ngờ, mặt hắn cũng xám ngoét, tay siết chặt quyển sách đến trắng bệch.
“Ngươi sao ?”
“Ngươi và Lâm Tĩnh An… có hôn ước?”
Ta gật đầu, không giấu giếm.
Hắn quay mặt ra ngoài, thân hình cứng ngắc.
Một lúc sau, hắn khẽ hỏi, giọng khàn đặc:
“Ngươi… thích hắn sao?”
22
Tất nhiên là không.
Người ta lạnh lùng thế, thà ta đi thích khúc gỗ còn hơn.
Ta đang định trả lời thì thầy vào lớp, mắng như sấm, ép ta về chỗ.
Tạ Ngọc Chương từ đó không hỏi lại lần nào.
Có lẽ vì ta quá bận rối rắm chuyện học, không còn thời gian nghĩ đến mấy chuyện đương.
Ta dốt thật. Học thế nào cũng không vào đầu.
Giang Vân Nhu thì càng ngày càng xuất sắc, lại còn Lâm Tĩnh An… ưu ái.
Ta ghen tị tới phát khóc.
Dù ta học riêng cũng hiểu, vào thi lại… trắng xóa như chưa từng học.
Tạ Ngọc Chương vì ta mà thức trắng đêm chỉ bài, cũng không cứu nổi.
Lão sư không mắng ta một ngày là ngứa miệng, còn ta thì… quen bị chửi rồi.
23
Ta dốt nát, Tạ Ngọc Chương thì khác.
Hắn như ngọn lửa, càng bị vùi dập càng sáng.
Chẳng ai ngờ, một thứ tử không ai đoái hoài, lại vượt mặt vô số công tử quý tộc.
Hắn học điên cuồng, gần như lấy mạng đổi lấy ánh sáng.
Mà ta thì càng ngày càng tụt lại phía sau.
Hắn và Lâm Tĩnh An trở thành hai kẻ đối đầu ngang tài ngang sức.
Ta đứng giữa, tiến không , lùi chẳng xong.
Ở gần người này thì người kia giận.
Cứ như thể… hai người cùng muốn ta nghiêng về phía mình .
Mẫu thân dặn ta phải giữ gìn mối giao hảo với Lâm Tĩnh An,
Nhưng trong lòng ta, Tạ Ngọc Chương mới là tri kỷ từ thuở bé.
Cuối cùng, chiếc bát nước không thể giữ trọn vẹn…
Mà người đánh rơi chiếc bát nước đó… là Tạ Ngọc Chương.
Bạn thấy sao?