8.
Tôi tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm.
Ngay khi nhận ra bọn họ có ý định xuống tay với mình, tôi lập tức nhảy dựng lên, gom hết những món đồ quý giá, lái xe của mình về nhà bố mẹ đẻ với tốc độ nhanh nhất.
Bố mẹ đang ăn hoa quả thấy tôi xuất hiện thì giật nảy mình.
Tôi không vòng vo, trực tiếp mở đoạn ghi âm cho hai người nghe.
Bố mẹ lập tức hiểu ra ý đồ của nhà bọn họ, liền gọi ngay một cuộc điện thoại trách móc.
Nhà bọn họ không dám lơ, cả gia đình chạy đến nhà tôi ngay trong đêm.
Mẹ chồng thấy bộ dạng kiêu ngạo của tôi, lập tức liên tục biện hộ:
“Tính của Tiểu Vân quá ngạo mạn, tôi chỉ là muốn dạy dỗ nó một chút thôi.”
“Ai mà ngờ nó không chịu nghe lời chứ!”
Bố mẹ tôi lập tức bật đoạn ghi âm lên, giận dữ mắng bà ta:
“Các người định con tôi mà còn dám chối à?”
Mẹ chồng không ngờ tôi lại giữ bằng chứng, xấu hổ quay mặt đi nơi khác.
“Đó chỉ là lời lúc nóng giận thôi, sao có thể tính ?”
Tôi khẩy, thêm:
“Sao đây? Cả chuyện mẹ định cùng con trai mẹ tính toán tiền sính lễ của tôi cũng là lời lúc nóng giận à?”
Mẹ chồng và chồng đều sững người.
Bọn họ luôn nghĩ rằng có thể dùng những bài kiểm tra lòng phục tùng để ép tôi hoàn toàn khuất phục, cuối cùng biến tôi thành con rối trong tay họ.
Nhưng tính cách tôi kiêu ngạo, tưởng chừng là khuyết điểm khó hòa hợp, lại là thứ đã cứu tôi hết lần này đến lần khác.
Mẹ chồng bị trúng tim đen, vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Vậy thì sao chứ? Cô tiêu tiền phung phí, đưa tiền cho chúng tôi, để chúng tôi quản giúp thì đã sao?”
“Còn nữa, là loại hàng đã qua tay, tổ chức đám cưới rồi, còn đòi hỏi cái gì nữa?”
Mẹ tôi lập tức xông lên, tát thẳng mặt bà ta.
“Cái đồ trời đánh! Bà con tôi là hàng đã qua tay, con trai bà chính là hàng bỏ đi đấy!”
Thấy hiện trường sắp thành cuộc ẩu đả, tôi liền lấy thẻ ngân hàng và tiền sính lễ ra, ném thẳng vào mặt chồng.
“Này, cầm lại đi, trả cho các người!”
“Dù sao chúng ta cũng chưa đăng ký kết hôn, pháp luật không công nhận hôn nhân này.”
Chồng tôi bị cú đả kích này cho đứng sững tại chỗ.
“Tiểu Vân, em có ý gì đây?”
Tôi nhún vai, không thèm quan tâm chút nào, tiếp tục gặm miếng trái cây trong tay.
“Rất rõ ràng, chúng ta không kết hôn nữa. Làm ơn mời hai người xa lạ các vị rời khỏi nhà chúng tôi.”
Mẹ chồng hoàn hồn sau cú sốc, đứng dậy chống nạnh, cố lấy lại khí thế:
“Hừ, đúng là có bản lĩnh đấy!”
“Tôi cho biết, người theo đuổi con trai tôi có thể xếp hàng dài đến tận Pháp. Nếu không phải vì hai đứa đã nhau nhiều năm, gì đến lượt loại hàng qua tay như !”
“Cô không cần thì còn rất nhiều phụ nữ khác lao vào!”
Tôi cố ý gật đầu, mở đoạn trò chuyện với bà mối, :
“Ồ, thì để tôi gửi luôn lời này của bà cho bà mối nhé.”
“Bà cũng biết mà, mọi người rất thích buôn chuyện! Rất nhanh thôi bà sẽ biết con trai bà có còn đắt giá không.”
Mẹ chồng sợ mất mặt, vẫn cố gượng đáp lại:
“Vậy chúng ta cứ chờ xem!”
“Đến lúc đó đừng có khóc lóc quay lại tìm con trai tôi!”
Tôi đi thẳng tới cửa, mở toang ra, chỉ tay mời bọn họ.
“Cút ra khỏi nhà tôi, đừng bao giờ quay lại.”
Mẹ chồng kéo người chồng vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần của tôi rời đi, vừa đi vừa tức tối chửi bới:
“Đồ khốn, để tôi xem cứng đầu đến bao giờ!”
Tôi đứng ở cửa, đắc ý vẫy tay chào bọn họ.
“Cứng đầu đến ngày bà c.h.ế.t đấy!”
9.
Có lẽ chồng cũ đã lấy lại tinh thần, ta bắt đầu gọi điện thoại cho tôi.
Tôi để điện thoại đó, không thèm quan tâm, mặc kệ nó sáng rồi lại tắt.
Anh ta đành phải chuyển sang nhắn tin, trong lời lẽ toàn là sự hối lỗi.
“Tiểu Vân, là có lỗi với em, em nghe điện thoại đi có không?”
“Đều là lỗi của , đảm bảo từ nay sẽ không để em phải chịu bất kỳ ấm ức nào nữa!”
“Chúng ta đi đặt cọc mua nhà ngay, dọn vào ở luôn, như em sẽ không cần phải chạm mặt mẹ .”
“Tiền sính lễ chắc chắn là của em, tuyệt đối không vào, có không?”
“Anh hoàn toàn không ngủ , trong đầu toàn nghĩ đến em. Cầu xin em, quay về với đi, không?”
Tôi chỉ liếc qua một chút rồi thẳng tay đưa toàn bộ liên lạc của ta vào danh sách đen.
Đã đi vào ngõ cụt thì nên quay đầu sớm.
Tôi buông xuống tất cả gánh nặng, lái xe đi , cũng mặc kệ bọn họ.
Chồng cũ biết gọi điện thoại nhắn tin không ăn thua, bèn dứt khoát canh giờ tan đứng chờ dưới tòa nhà công ty tôi.
Tôi cùng đồng nghiệp tay trong tay bước ra, khuôn mặt vốn đang tươi rạng rỡ lập tức cứng đờ lại khi thấy ta.
Chồng cũ tiến lại gần, đưa cho tôi một cốc trà sữa.
“Mệt rồi đúng không? Đây là trà sữa em thích nhất này.”
“Để đưa em về nhé.”
Đồng nghiệp liếc chồng cũ một cái, cố ý nâng cao giọng với tôi:
“Đây là tên đàn ông chuyên tính toán kia phải không?”
Tôi nhếch miệng nhạt, kéo đồng nghiệp rời đi:
“Đúng , tính toán đến mức hạt bàn tính còn b.ắ.n vào mặt người ta nữa cơ!”
Đồng nghiệp quay đầu lại, đánh giá chồng cũ tôi một lượt rồi với vẻ chán ghét:
“Từng hẹn hò với loại người này đúng là một vết nhơ trong quá khứ mà.”
Chồng cũ bị mấy lời mỉa mai cho mất hết thể diện vẫn kiên trì bám lấy tôi, bước nhanh đến bên cạnh.
“Tiểu Vân, nghĩ chúng ta nên ngồi xuống chuyện một lần.”
Tôi lắc đầu, đáp lại bằng giọng đầy khinh thường:
“Tôi thì nghĩ chẳng có gì để cả.”
Anh ta cản tôi lại, cúi đầu :
“Tiểu Vân, chuyện này đúng là gia đình đã sai. Anh xin lỗi em.”
“Nhưng em cũng nên cho gia đình một cơ hội chứ.”
Tôi không tin nổi, chỉ vào ta rồi quay sang với đồng nghiệp:
“Sao lại có người ngang nhiên cầu người khác quay lại chịu khổ nhỉ?”
Chồng cũ hoàn toàn mất hết lý lẽ, chỉ biết cầu xin.
“Tiểu Vân, coi như cầu xin em đấy. Nể chín năm cảm của chúng ta, em cho thêm một cơ hội nữa không?”
Bạn thấy sao?