Tôi bưng đồ ăn ngoài, vừa thản nhiên ăn uống vừa ông ta:
“Con ăn đồ giao đến, đâu tính là ăn cơm của nhà chồng.”
“Nếu như cũng không đúng quy tắc, chẳng lẽ định để con c.h.ế.t đói sao?”
Bác cả không phản bác , cúi đầu ăn cơm, tôi với ánh mắt đầy căm tức.
Ăn uống xong xuôi, tôi không muốn ở lại với bọn họ nữa, liền ra ngoài tìm bè vui chơi.
Bạn bè chúc mừng tôi, cả nhóm cùng nhau chụp ảnh.
Chụp chưa mấy tấm thì dì hai lắm lời đã bước đến.
Bà ta chỉ tay về phía chúng tôi, mặt đầy khó chịu:
“Xem kìa, , đến mức mất hết tài lộc rồi!”
Tôi ngớ người hỏi lại: “Dì là sao?”
Dì hai dựa vào khung cửa, vuốt mấy sợi tóc ít ỏi của mình:
“Cô dâu mới cưới không , hở răng là lộ tài. Còn nữa tài sản trong nhà sẽ bị bay mất!”
Tôi có thể nhịn, bè tôi thì tuyệt đối không.
Nghe xong, bọn họ lập tức đáp trả:
“Vị bác này, bác không mà nhà bác cũng có nhiều tài sản đâu nhỉ!”
Dì hai tức giận đến dậm chân, vừa đi vừa chửi rủa:
“Lũ điêu ngoa! Sớm muộn gì các người cũng phải nếm mùi đau khổ cho mà xem!”
Bạn bè tôi tranh nhau mặt xấu chọc tức khiến bà ta tức giận đến tím người.
Đám họ hàng này không biết đang bàn mưu tính kế gì, khăng khăng rằng còn một nghi thức nữa cần thực hiện.
Thế là, một đám họ hàng ào ào xông vào, bắt đầu kéo giật chúng tôi, lôi lôi kéo kéo không ngừng.
Tôi bị mấy người đè chặt không nhúc nhích .
Bọn họ vừa lôi kéo vừa quát mắng:
“Không ép buộc bọn trẻ này vào khuôn khổ không !”
“Miễn cho sau này cứng đầu cứng cổ!”
Nhìn thấy bè bị lôi kéo đến mức da thịt bầm tím, cơn giận trong lòng tôi bốc thẳng lên đầu, sức lực bỗng chốc tăng vọt, đẩy hết những người đang đè mình ra.
Đám họ hàng thấy tôi phản kháng, càng ra sức kéo mạnh hơn.
Tôi lập tức bùng nổ, chỉ cần ai đến gần lôi kéo thì liền ăn một cái bạt tai.
Không phân biệt là ai, cũng mặc kệ tay có đau hay không, cứ ai tới gần tôi hoặc bè đều bị tôi thẳng tay tát.
Tiếng bạt tai bốp bốp vang lên khắp căn phòng, đám họ hàng sững sờ tôi.
Tôi xắn tay áo lên, hai tay chống nạnh, đứng chắn trước mặt bè:
“Tôi xem ai còn dám lại gần nữa!”
“Ngày vui mà nhất định phải bày ra mấy trò xúi quẩy này!”
Đám họ hàng bị tôi đánh cho đứng im một góc, không ai dám mở miệng.
Mẹ chồng thấy hình mất kiểm soát, vội vàng chạy tới hòa giải:
“Ôi trời, sao lại ầm ĩ thế này?”
Tôi chỉ vào những người họ hàng đang ôm mặt, với bà ta:
“Đúng là khinh người quá đáng! Thật sự cho rằng tôi là quả hồng mềm muốn bóp sao cũng à?”
“Xin lỗi bè tôi ngay!”
Mẹ chồng không muốn lớn chuyện đành phải cúi đầu xin lỗi trước:
“Thành thật xin lỗi, chút phong tục khiến mọi người chê rồi.”
6.
Từ sau khi chuyện tôi tát người lan truyền, những họ hàng dám chọc vào tôi ngày càng ít.
Chồng nghe xong mấy chuyện này, không nhịn thở dài.
“Em cần gì phải so đo với bọn họ? Bọn họ tuổi tác đã cao, chỉ muốn náo nhiệt chút thôi.”
Tôi lập tức xắn tay áo, để lộ những vết bầm tím trên cánh tay.
“Anh gọi đây là náo nhiệt à?”
Chồng vừa thấy, vội quay đi tìm thuốc bôi cho tôi, trong miệng lẩm bẩm:
“Bọn họ ra tay không biết nặng nhẹ, em đừng so đo.”
Trong lời ta , một nửa là an ủi, nửa còn lại là biện hộ cho họ hàng mình.
Tôi bĩu môi, trong giọng đầy vẻ khó chịu:
“Anh đúng là biết suy nghĩ cho tất cả mọi người, duy chỉ có em là không nghĩ đến.”
Anh ta vừa thoa thuốc cho tôi, trong mắt đong đầy .
“Đợi chuyển hộ khẩu xong chúng ta sẽ đi xem nhà rồi đăng ký kết hôn, lúc đó em sẽ không phải lo thấy bọn họ nữa.”
“Thôi nào, đừng nghĩ tới những chuyện này nữa. Không phải em hẹn bè đi ra ngoài chơi sao?”
Tôi khẽ gật đầu, quay sang tủ quần áo chọn một bộ váy trễ vai dài quá gối.
Chồng bận đi nên không đưa tôi đi, tôi trang điểm nhẹ nhàng rồi chuẩn bị ra ngoài.
Mẹ chồng lại giơ tay ngăn tôi, đưa mắt tôi từ đầu đến chân:
“Tiểu Vân, con mặc thế này không ra sao cả.”
Tôi cúi đầu trang phục của mình, nhíu mày:
“Mẹ, trang phục này rất bình thường mà.”
Mẹ chồng kéo phần vai của bộ váy lên, vừa chỉ trỏ vừa :
“Con đã kết hôn rồi, phải ý hơn một chút.”
Tôi không muốn cãi nhau với bà ta, trực tiếp rời đi luôn.
Gặp bè xong, tâm trạng nặng nề trong tôi cũng xua tan.
Xem thêm một bộ phim, điện thoại di của tôi gần như bị gọi đến nổ tung.
Mẹ chồng gọi 37 cuộc điện thoại, chồng gọi 5 cuộc.
Tôi gọi lại thì nghe giọng chồng đầy vẻ sốt ruột:
“Mẹ em vẫn chưa về nhà, sợ em xảy ra chuyện nên bảo điện thoại gọi cho em xem thế nào.”
Tôi bất lực xoa trán:
“Em chỉ ra ngoài cùng bè, xem một bộ phim thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Chồng đáp qua loa vài câu rồi cúp điện thoại.
Kết thúc buổi tụ tập, tôi vừa mở cửa về nhà đã nghe tiếng mẹ chồng phàn nàn:
“Mẹ chỉ là quan tâm các con, gọi thêm vài cuộc điện thoại thôi, sao thái độ lại kém như ?”
“Chẳng phải lần trước ai đó ra ngoài chơi, về quá khuya gặp phải kẻ xấu sao?”
“Con quản vợ con đi! Cả ngày không chịu yên thân!”
Bạn thấy sao?