Mấy bà thím đồng hồ rồi bước đến phủ một tấm khăn voan lên đầu tôi, miệng lẩm bẩm:
“Ngồi một lúc để bớt tính khí ngang bướng, sau này sống hòa thuận.”
Nghe tôi không hài lòng, đứng bật dậy:
“Mấy thím thế là thế nào ạ?”
Mấy bà thím biết tôi đang tức giận, vội vàng khuyên nhủ:
“Đây là phong tục, không thể bỏ.”
Tôi giật khăn voan xuống, thẳng thừng :
“Ngồi cũng ngồi rồi, có thể chuyển sang bước tiếp theo chưa ạ?”
Bọn họ lúng túng gật đầu, không muốn hỏng lễ cưới, liền chỉ vào chậu lửa trước mặt:
“Vậy con bước qua chậu lửa này đi.”
“Xua đuổi vận xui từ nhà mẹ đẻ mang đến.”
Bắt tôi mặc váy dài nhảy qua chậu lửa, chỉ vì cái gọi là “xua đuổi vận xui”?
Buồn đến cực điểm!
Huống chi, nhà mẹ đẻ của tôi thì có vận xui gì?
Tôi lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên đã thấy cả gia đình nhà chồng đang đứng trên lầu xuống.
Cái trò thử thách sự phục tùng này đúng là hết đợt này đến đợt khác.
Tôi tóm lấy cái loa bên cạnh, hét to với bọn họ:
“Đám cưới này, ai thích thì đi mà cưới!”
“Bố mẹ, chúng ta về thôi.”
4.
Tôi quay đầu định bước đi, gia đình chồng cuối cùng cũng hoảng sợ.
Cả nhà vội vàng từ trên tầng chạy xuống ngăn tôi lại.
Tôi đảo mắt khinh thường, không nể mặt ai.
Chồng chạy đến, thở không ra hơi, liên tục xin lỗi:
“Tiểu Vân, nhà chỉ là theo thủ tục thôi, em không muốn thì thôi .”
Tôi giơ chân đá đổ chậu lửa, trừng mắt liếc ta một cái:
“Vậy tại sao không phải là vượt núi đao xuống biển lửa để cưới tôi?”
Chồng bất lực gãi đầu, vội vàng đẩy ghế đi, mở ra một con đường thông thoáng cho tôi:
“Bây giờ sạch sẽ rồi, không cần quan tâm gì đến tục lệ nữa.”
Mẹ chồng bước tới, nắm lấy tay tôi, đi lại những lời ngon ngọt:
“Chúng ta cũng vì coi trọng con, sợ không đúng tục lệ, con lại không hài lòng.”
Tôi lười tranh cãi với bà ta, để mặc bọn họ kéo tôi đi vào phần nghi thức tiếp theo.
Khi dâng trà, tôi hai tay nâng ly trà đưa cho mẹ chồng.
Bà ta nhận trà, tươi rồi đưa cho tôi một phong bao lì xì.
Tôi nhận lấy, ngay lập tức chuyển nó cho chồng.
Anh ta tôi đầy vẻ kinh ngạc.
Tôi cố cất cao giọng :
“Tiền mừng mẹ đưa cho chúng ta, nhớ kiểm tra cẩn thận, kẻo lại ầm ĩ, số tiền không đúng.”
Chồng xấu hổ nhận lấy phong bao, không lời nào.
Mẹ chồng lại không hề tức giận, chỉ vui vẻ:
“Con dâu tốt, có tiền thì nên để chồng giữ, mẹ chỉ việc hưởng phúc thôi!”
Khi chồng dâng trà cho bố mẹ tôi, mẹ chồng nhanh chóng tìm cơ hội, định khó dễ:
“Ôi, nhà các chị đã chuẩn bị tiền và thịt tiễn con * chưa?”
* Tiền và thịt do gia đình dâu chuẩn bị để thể hiện cảm khi con xuất giá.
Mẹ tôi vốn đã buồn, nghe càng thêm đau lòng, đưa tay lau nước mắt.
Bố tôi đứng bên nhẹ nhàng an ủi mẹ, khuyên bà đừng suy nghĩ nhiều.
Tôi lập tức sắc lạnh liếc một cái, nắm lấy tay mẹ, dịu dàng an ủi:
“Nhà chúng ta không cần mấy thứ đó. Con mãi mãi là con của bố mẹ.”
Mẹ chồng bị tôi cho cứng họng, chỉ biết lúng túng quay đầu sang chỗ khác.
Lúc này, một bà thím bên cạnh mang đến một cái tạp dề đưa cho mẹ chồng.
Mẹ chồng đổi giận vui, phấn khởi hẳn lên:
“Chúng tôi chuẩn bị mọi thứ chu toàn, sợ phật lòng con dâu.”
Ta chằm chằm vào cái tạp dề, không nhúc nhích.
Mẹ chồng tiến đến, đeo cái tạp dề kia lên người tôi:
“Sau này quản gia, nấu cơm, phải nhờ cả vào con rồi.”
Tôi nhạt, tháo tạp dề ra, đeo lên người chồng, chậm rãi :
“Mẹ vừa mẫu cho con một lần, con hiểu rồi.”
“Sau này quản gia, nấu cơm, phải nhờ cả vào rồi.”
“Hy vọng ngày càng khéo léo, đảm đang.”
Mẹ chồng tức giận đến méo cả miệng không dám hùng hổ, chỉ có thể nén giận.
Chồng sợ hai bên xảy ra xung đột, vội vàng trừ, đeo tạp dề lên người mình:
“Lời chúc này xin nhận.”
Mẹ chồng biết không thể đấu lại tôi, bèn chuyển ánh mắt về phía những họ hàng khác.
Nhân lúc mẹ tôi nắm tay dặn dò tôi vài điều, bà ta lén lút đứng thẳng người lên, rời khỏi đám đông, đi tới gần đám họ hàng để kể lể.
Sau khi nghe bà ta than vãn xong, họ hàng lập tức tỏ ra đồng cảm, chuyển hết bất mãn sang người tôi.
Khi tôi chuẩn bị đến kính rượu cho họ hàng, họ đồng loạt tôi bằng ánh mắt đầy chán ghét.
5.
Sau khi lễ cưới hoàn tất, bụng tôi đã đói đến mức kêu rồn rột, chỉ hận không thể gặm luôn tấm bìa cứng.
Tôi vòng ra phòng bếp xem thử, một món đồ ăn cũng không có.
Mọi người ngồi trong sảnh trước, say sưa ăn uống những món ngon trong bát của mình.
Tôi tự lấy một bộ bát đũa, định gắp thức ăn thì bị bác cả giơ tay đánh một cái.
Bác cả nheo mắt, những nếp nhăn trên mặt gần như xoắn vào nhau:
“Con nhóc không biết quy củ!”
Tôi đau đớn xoa cổ tay phản bác:
“Sao ? Cô dâu mới về nhà chồng đến cơm cũng không ăn ạ?”
Bác cả nhận tín hiệu từ mẹ chồng, lập tức bắt chéo chân, tỏ vẻ không khách sáo:
“Cô dâu mới về nhà chồng không ăn cơm, quy tắc này không ai dạy cho à?”
Tôi nhíu mày, đặt bát đũa xuống.
Bác cả tưởng rằng tôi đã ngoan ngoãn nghe lời, liền nháy mắt với mẹ chồng.
Tôi lấy điện thoại di ra, ở ngay trước mặt bọn họ gọi một phần đồ ăn giao đến.
Hành của tôi bác cả đỏ bừng mặt đến tận mang tai, giơ tay chỉ thẳng vào tôi:
“Cô xem, thế này còn ra thể thống gì nữa! Cô không dạy dỗ à!”
Bạn thấy sao?