Mẹ chồng tương lai không để ý đến ánh mắt tôi, trực tiếp gắp một miếng khổ qua bỏ vào trong bát của tôi:
Nhìn miếng khổ qua khô héo trong bát, tôi lại thấy khó chịu trong lòng.
“Dì ơi, con không ăn khổ qua.”
Mẹ chồng tương lai khoát tay, tiếp tục khuyên nhủ.
“Ôi, khổ qua thanh nhiệt giải độc, tốt cho cơ thể lắm, con nên ăn đi.”
Rõ ràng đã trước là không ăn khổ qua, thế mà bà ta vẫn cố rồi gắp vào bát tôi.
“Không cần đâu ạ, món khác cũng bổ dưỡng mà dì.”
Bà ta đặt đũa xuống, kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Con cứ nếm thử một miếng xem, biết đâu lại thích.”
Chồng tương lai không muốn mọi người xảy ra tranh chấp ở trên bàn ăn, xích lại gần tôi, nhỏ giọng :
“Em cứ ăn thử một miếng rồi bỏ đi cũng .”
Tôi không thể gì khác hơn là cúi đầu cắn một miếng nhỏ, sau đó vứt sang một bên.
Mẹ chồng tương lai mặt mày hớn hở, cầm lấy đũa :
“Đấy, cũng không phải không thể ăn mà, người trẻ tuổi bây giờ đúng là kén ăn, chẳng có gì là không ăn cả.”
“Hồi còn trẻ, dì có cái gì là ăn cái đó!”
Tôi không muốn tiếp tục tranh cãi với bà, chỉ im lặng gắp món khác ăn với cơm.
Ánh mắt của mẹ chồng tương lai lướt qua tôi một lúc rồi lắc đầu.
“Tiểu Vân gầy quá, sau này sinh con sẽ khó khăn đấy!”
Miếng cơm trong miệng tôi không nhả ra , mà nuốt xuống cũng chẳng xong.
“Dì à, trước mắt bọn con chưa có kế hoạch sinh con.”
Nghe xong lời này, bà ta giống như tiếp thêm sức mạnh, cả người sắp nhảy dựng lên.
“Thế sao ! Hai đứa phải có con trước thì mới đi đăng ký kết hôn!”
“Dù sao ai biết con có thể sinh không!”
Tôi chậm rãi siết chặt nắm , cơn giận không ngừng dâng lên.
“Dì à, bọn con đã thỏa thuận là lễ cưới xong sẽ đi đăng ký kết hôn rồi.”
Mẹ chồng tương lai nhíu mày, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo:
“Vậy cũng , hai đứa cũng phải nhanh chóng có con đi!”
“Con gà mái này liệu có thể đẻ trứng hay không còn chưa biết đâu! Nhà dì đồng ý tổ chức hôn lễ trước đã là nể mặt nhà con lắm rồi.”
Tôi không thể kìm nén lửa giận nữa, đột ngột đứng dậy, lật tung cả bàn ăn:
“Được! Thế thì gia đình dì đi mà tìm người khác sinh con cho đi!”
3.
Sau khi chặn hết liên lạc gia đình chồng tương lai, tôi nằm dài trên sofa ở nhà, thoải mái ăn hoa quả.
Bố mẹ tôi liếc mắt nhau, quyết định lại gần hỏi thăm hình.
Tôi nhún vai, tỏ ý bất lực:
“Lời khó nghe như thế, sao con có thể nhẫn nhịn ?”
Bố mẹ còn chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi, chuông cửa đã vang lên dồn dập.
Tôi ra mở cửa, không ngờ lại là người quen.
Mẹ chồng tương lai đứng ngoài cửa, lúng túng xoa xoa tay.
“Tiểu Vân à! Dì đến để xin lỗi con.”
Tôi cũng không muốn tiếp nhận nên không mời bà ta vào nhà.
“Không cần đâu dì ạ. Hôn lễ của hai gia đình chúng ta có thể hủy rồi.”
Bà ta lao đến, nắm lấy tay tôi, nước mắt cứ thế trào ra.
“Tiểu Vân, con đừng kích !”
“Ngàn sai vạn lần đều là lỗi của dì! Con đừng hủy bỏ hôn lễ!”
“Dì đã lớn tuổi rồi, không biết giữ mồm giữ miệng, linh tinh khiến con không vui.”
“Dì xin lỗi con, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như nữa.”
Chồng tương lai từ sau lưng mẹ ló đầu ra, mang vẻ áy náy xách theo một đống đồ lớn đến.
“Tiểu Vân, sai rồi, có gì chúng ta từ từ nhé.”
Bố mẹ tôi không muốn bị hàng xóm bàn tán nên đành mời họ vào nhà.
Vừa mới ngồi xuống, mẹ chồng tương lai lập tức khóc lóc xin lỗi, năn nỉ bố mẹ tôi tha thứ.
Chồng tương lai thì ở bên cạnh tôi không rời nửa bước, cố hết sức dỗ dành:
“Sau này chúng ta là một gia đình nhỏ độc lập, em không thích ai thì chúng ta sẽ ít gặp người đó.”
“Anh hứa với em, sẽ không để em chịu một chút ấm ức nào nữa.”
Bố mẹ nghe bọn họ xong quay sang phía tôi:
“Nói cho cùng cũng chỉ là chút việc nhỏ, không phải vấn đề gì lớn.”
Tôi khoanh tay trước ngực, vẫn không hài lòng.
Mẹ chồng tương lai thấy tôi như , vội vàng lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra:
“Đây là tiền sính lễ, gia đình dì giao cho con. Con yên tâm, cái gì cần gia đình dì đều sẽ lo cho con đầy đủ.”
“Nhất định không để con phải chịu thiệt thòi.”
Bố mẹ nhíu mày, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Họ đã cố gắng xin lỗi con rồi, chuyện này thôi cứ cho qua đi.”
“Hơn nữa, thiệp mời nhà chúng ta phát đi lâu rồi, bè con cũng sắp đến tham dự hôn lễ, bây giờ mà hủy bỏ sợ sẽ lại bị người ta bàn tán.”
Tôi thở dài, nhận lấy thẻ ngân hàng, coi như chấp nhận.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, hôn lễ tiếp tục chuẩn bị như bình thường.
Bố mẹ lo liệu chu đáo mọi thứ, lái xe đưa tôi đến nhà trai.
Tôi mặc váy cưới, mẹ đỡ xuống xe.
Đến trước cổng nhà trai, lại không thấy bóng dáng ai trong gia đình họ.
Mấy bà thím từ trong đi ra, thấy liền mang theo một cái ghế đặt trước mặt tôi.
Tôi cái ghế, không hiểu hình liền hỏi:
“Ý gì ạ?”
Mấy bà thím , vỗ nhẹ vào ghế :
“Ngồi xuống đi.”
Tôi tưởng đây là một nghi thức gì đó nên cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ngồi rất lâu cũng chẳng thấy bọn họ có phản ứng gì.
Tôi mất kiên nhẫn quay sang :
“Chờ thêm nữa sẽ lỡ mất giờ lành đấy ạ.”
Bạn thấy sao?