7
Tôi co ro trong một góc của phòng vẽ, bảng màu bị lật đổ dưới đất, sắc đỏ rực và xanh đậm hòa quyện thành một xoáy nước méo mó — giống hệt vệt máu trên bậc thang hôm đó.
Mỗi khi cơn trầm cảm tái phát, ngay cả việc hít thở cũng như đang nuốt phải mảnh thủy tinh.
Cố Chi Chu luôn kịp thời xuất hiện, bàn tay ấm áp phủ lên cổ tay tôi đang run rẩy, đưa viên thuốc cùng nước pha mật ong vào miệng tôi.
“Tớ… hình như không thể vẽ ra dải ngân hà nữa rồi…”
Tôi khóc òa, sụp xuống trong lòng .
Trong cơn ác mộng, tôi thấy ảo ảnh —
Giang Dư Bạch đứng trước giá vẽ lạnh:
“Em nghĩ mấy thứ rác rưởi này sánh với Đêm Tối sao?”
“Đi thôi, mình đến xem cực quang.”
Anh cúi xuống hôn lên đầu ngón tay tôi dính màu vẽ, môi lướt qua chiếc nhẫn cưới trên ngón tay tôi, rồi nhẹ nhàng vuốt lên những vết sẹo tôi tự rạch.
“Chuyên cơ cất cánh sau một tiếng nữa.”
Tôi đột nhiên bật khóc nức nở.
Người đàn ông này nhớ cả thói quen tôi hay cắn ngón tay cái bên phải mỗi khi xé bản vẽ.
Trong khi Giang Dư Bạch thậm chí còn không nhớ tôi dị ứng với xoài.
Hôm Ngân Hà đoạt giải, tôi đứng trên bục nhận giải, ánh đèn flash chói lóa đến nhức mắt.
Dưới sân khấu vỗ tay như sấm, tôi chỉ thấy Cố Chi Chu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên tay vịn — hành mỗi khi căng thẳng.
Sau khi nhận giải trở về hậu trường, tôi đột nhiên đứng không vững, cả người như rơi xuống.
Cố Chi Chu lập tức đỡ lấy tôi, lòng bàn tay áp nhẹ vào thắt lưng tôi, giọng trầm thấp:
“Lại quên uống thuốc à?”
Tôi lấy lại bình tĩnh, khẽ tránh khỏi tay , thoáng ngửi thấy hương tuyết tùng nhàn nhạt trên người .
“Hôm nay có uống rồi…” tôi lẩm bẩm biện minh.
Anh không gì, chỉ rút từ túi trong áo vest ra hộp thuốc, đổ hai viên sertraline vào tay tôi.
Cố Chi Chu kết hợp tác giữa tranh của tôi và thiết kế thời trang, tôi mặc lễ phục dòng Quỹ đạo sao do chính mình thiết kế, cùng sánh bước trên thảm đỏ Cannes.
Cả khán phòng sững sờ, truyền thông tranh nhau đưa tin —
“Họa sĩ trẻ Lâm Tinh Vãn, phu nhân của thiếu gia tập đoàn Cố thị.”
“Phu nhân Cố, bước tiếp theo chị định gì?”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Cố Chi Chu đã mỉm :
“Cô ấy nên nghỉ ngơi, dành thời gian cho tôi.”
Cùng lúc đó, trên hot search trong nước —
[Phim mới của Giang Dư Bạch doanh thu thảm bại, lộ clip nhạy cảm với Sở Dao]
Giang Dư Bạch chính thức rơi vào đáy vực sự nghiệp.
Nửa đêm, màn hình điện thoại sáng lên trong bóng tối.
[Vãn Vãn, sai rồi.]
Tôi chằm chằm vào dãy số quen thuộc mà cũng xa lạ ấy, ngón tay lơ lửng trên nút xoá.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Cố Chi Chu bước ra, vừa lau tóc, những giọt nước theo cơ bụng rắn chắc chảy xuống chiếc khăn tắm quấn hờ nơi hông.
Tôi xấu hổ quay mặt đi.
“Giang Dư Bạch?” – liếc màn hình điện thoại.
Tôi gật đầu, đột nhiên bị một lực mạnh kéo sát lại gần.
Cố Chi Chu đưa bàn tay còn ẩm nước giữ lấy gáy tôi, khoảng cách gần đến mức mũi gần như chạm vào nhau:
“Muốn trả lời không?”
Hơi thở phả lên môi tôi, mang theo mùi bạc hà từ kem đánh răng, mát lạnh mà dễ chịu.
Tôi lắc đầu.
Anh hôn tôi.
Nụ hôn đó đến quá bất ngờ, khiến toàn thân tôi mềm nhũn.
Chiếc điện thoại rơi xuống đất, màn hình vẫn sáng với tin nhắn chưa đọc:
[Chúng ta lại từ đầu có không?]
8
Sau khi về nước, Cố Chi Chu đưa tôi tham dự một buổi dạ tiệc thương mại.
Tôi mặc chiếc váy dạ hội đặt riêng theo chủ đề bầu trời sao, vạt váy đính đầy kim cương và ngọc trai nhỏ, mỗi bước đi đều như cả ngân hà đổ xuống.
Anh đứng cạnh tôi, tay vòng nhẹ qua eo, hơi ấm nơi đầu ngón tay truyền qua lớp vải mỏng khiến tim tôi đập rộn ràng.
“Căng thẳng à?” – cúi đầu hỏi.
Tôi lắc đầu, ánh mắt không kìm liếc về phía cửa — Giang Dư Bạch cùng Sở Dao đang khoác tay bước vào.
Sở Dao mặc váy đỏ rực, nổi bật lóa mắt. Giang Dư Bạch thì mặc vest chỉn chu, ánh lại khóa chặt lấy tôi.
“Phu nhân Cố.” – Cố Chi Chu đột nhiên xiết nhẹ tay tôi, môi khẽ nhếch – “Đến lúc chào hỏi rồi.”
“Ồ, chẳng phải là Lâm Tinh Vãn sao? Gọi là thiếu phu nhân nhà họ Cố hay là ‘ cũ’ của Giang Dư Bạch đây nhỉ?” – Sở Dao cất giọng, ngọt đến phát ngấy, nụ trên mặt lại đầy châm chọc.
“Nghe kết hôn rồi? Chúc mừng nha. Thiếu gia nhà họ Cố đúng là không kén chọn gì cả. Sao không đám cưới ? Hay là sợ mất mặt nên không dám mời?”
Tôi khẽ vung vạt váy bầu trời sao, chuỗi kim cương và ngọc trai khẽ rung lên, lấp lánh như sao trời:
“Clip của tôi mới xem sáng nay. Diễn xuất cũng không tệ, đúng là diễn viên giỏi thật.”
Sắc mặt Sở Dao trắng bệch — clip nóng của ta vừa bị phát tán, mà vẫn còn mặt mũi đến đây màu.
Giang Dư Bạch trừng mắt chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của tôi, mặt đen như than:
“Em thật sự muốn thế này sao?”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Cố Chi Chu đã bật nhạt: “Anh Giang, có ý kiến gì với vợ tôi sao?”
Giọng điệu bình thản lại khiến người khác không thể coi thường.
Giang Dư Bạch thoáng sững lại, rồi bật lạnh:
“Cố tổng thủ đoạn thật đấy, thừa nước đục thả câu à?”
“Không bằng .” – Cố Chi Chu vòng tay qua vai tôi, giọng vẫn đều đều – “Ngay cả người phụ nữ bên cạnh cũng không bảo vệ , tính là đàn ông sao?”
Giang Dư Bạch siết chặt nắm , bị Sở Dao kéo lại:
“Dư Bạch, có phóng viên đấy. Giờ người của là em cơ mà.”
“Em… em sao lại thành ra thế này?” – Giang Dư Bạch vẫn tôi, gằn giọng hỏi.
“Tất cả là nhờ dạy dỗ đấy.” – Tôi mỉm , khoác tay Cố Chi Chu. “Bởi vì tận mắt người mình nhất cầm dao đâm vào tim, sẽ khiến người ta nhớ rất lâu.”
Tôi cúi mắt, che giấu đi sự lạnh lùng trong ánh .
Sau buổi tiệc, Cố Chi Chu đưa tôi lên sân thượng.
Gió đêm hơi lạnh, cởi áo vest khoác lên vai tôi, ngón tay vô lướt qua xương quai xanh, để lại một vùng nóng rực.
“Em hài lòng chưa?” – hỏi.
Tôi ngẩng đầu . Dưới ánh trăng, đường nét của càng thêm sâu thẳm, đẹp đến nao lòng.
“Chưa đủ.” – Tôi khẽ – “Em muốn ta thân bại danh liệt.”
Cố Chi Chu bật khẽ, bất ngờ đưa tay vuốt nhẹ má tôi:
“Lâm Tinh Vãn, em biết không… em bây giờ…”
Anh dừng lại, ngón tay cái lướt qua khóe môi tôi:
“… quyến rũ lắm.”
Tim tôi như lỡ mất một nhịp.
Sáng hôm sau, trang nhất các tờ báo giải trí nổ tung.
[Sốc! Phim mới của Giang Dư Bạch bị tố đạo nhái, nhà đầu tư đồng loạt rút vốn!]
[Tập đoàn nhà Sở Dao sản chỉ sau một đêm, người thao túng phía sau là… tập đoàn Cố thị!]
Tôi ngồi trên sofa, màn hình điện thoại phát cảnh Giang Dư Bạch bị phóng viên vây kín, sắc mặt ta trắng bệch, vô cùng nhếch nhác.
Ở một đoạn khác, ta đập vỡ cốc cà phê, mảnh thủy tinh rạch toạc ngón tay — chính ngón tay từng chơi đàn guitar vì tôi.
“Em thấy hài lòng chưa?” – Cố Chi Chu vòng tay ôm tôi từ phía sau, cằm nhẹ đặt trên đỉnh đầu tôi.
Tôi xoay người, ngẩng đầu :
“Tại sao lại giúp em?”
Ánh mắt sâu thẳm, đột nhiên cúi đầu hôn tôi:
“Bởi vì em là của .”
“Từ tháng 9 năm đó, lần đầu tiên thấy em.”
“Ngần ấy năm, chưa từng quên em.”
Thì ra… cuộc hôn nhân này, chưa bao giờ chỉ là để trả thù.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?