Khi cha tôi say xỉn đánh đập, tôi tưởng tượng mình là một người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ, chỉ cần một là khiến lão ta gục xuống.
Khi bị học chê nghèo, xem thường, tôi tưởng tượng mình là thiếu gia nhà giàu, tất cả đều sẽ phải cúi đầu nịnh nọt tôi.
Tôi luôn tin rằng — mình là một thiên tài. Một ngày nào đó, tất cả những người đó sẽ phải quỳ gối trước tôi.
Tạ Từ Doanh là người duy nhất từng tử tế với tôi.
Cô ấy đưa ô cho tôi trong ngày mưa. Tôi vẫn nhớ rất rõ mùi mưa trộn với hương nước giặt từ áo ấy.
Một mùi hương khác biệt — sạch sẽ, thuần khiết.
Từ đó, ấy thường xuyên xuất hiện trong nhật ký của tôi.
Tôi viết về gương mặt trắng hồng của ấy, vóc dáng thanh mảnh, thành tích học tập luôn đứng đầu…
Dần dần, trong nhật ký của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau.
Tôi biết — đó là tưởng tượng.
Nhưng tôi cũng biết — tôi cần nó để sống.
Chỉ khi ở cạnh “Từ Doanh trong tưởng tượng”, tôi mới cảm thấy mình đang tồn tại.
Nhưng rồi ấy tốt nghiệp và ra nước ngoài.
Chắc hẳn ấy cũng nghĩ tôi là kẻ vô dụng.
Tôi bắt đầu nỗ lực điên cuồng.
Tôi quen với những người quyền lực, những kẻ tay đã nhuốm máu.
Họ cần một kẻ chịu tội thay, và tôi — nguyện.
Tôi cắt mái tóc dài che mắt, và nhận ra vẻ ngoài của mình rất phụ nữ ưa thích.
Tôi bắt đầu kể câu chuyện của tôi và Từ Doanh. Không ngờ lại khiến mọi người rơi nước mắt.
Tình thầm lặng của tôi cuối cùng cũng thấy, thấu hiểu.
Tôi càng điên cuồng hơn.
Tôi đủ thứ — từ dắt vị thành niên, buôn lậu, dọn rác cho mấy cậu ấm tai nạn rồi bỏ trốn…
Cậu hỏi tôi có thấy tội lỗi không à?
Trừ Từ Doanh, tất cả đều là người qua đường.
Sau đó tôi thực sự thành công.
Ngay cả những người từng coi tôi như cặn bã cũng phải cúi đầu chào hỏi.
Từ giây phút đó, trong tôi đã tin chắc —
Tôi và Từ Doanh đã từng ở bên nhau.
Một người như tôi — xuất sắc đến , thì sao lại không có khả năng chứ?
Tôi nhớ ấy. Nhớ đến phát điên.
Nhưng ấy vẫn không để ý tới tôi.
Cô ấy giận à?
Nhưng tôi đã thành công đến thế này rồi…
Cô ấy dựa vào đâu mà không tôi nữa?!
Và rồi… La Hân xuất hiện.
Cô ấy là người giống Tạ Từ Doanh nhất, ngoan ngoãn nghe lời tôi, luôn rụt rè e sợ — khiến tôi lần đầu tiên trong đời cảm nhận một loại ưu thế tuyệt đối.
Chỉ là… sáng hôm sau, khi La Hân dùng ánh mắt dè dặt tôi, tôi lại đột nhiên nổi giận.
Ánh mắt đó không phải là của Từ Doanh.
Ánh mắt của ấy luôn tự tin, luôn kiêu ngạo. Cô ấy sẽ không bao giờ tôi như kẻ dưới.
Tôi tìm rất nhiều — tất cả đều có điểm giống Từ Doanh, không ai là ấy cả.
Khi Từ Doanh trở về nước, tôi tổ chức một buổi đón chào long trọng cho ấy, dùng toàn bộ mạng lưới truyền thông để vây quanh sân bay, để ép ấy phải đối diện với tôi.
Tôi thấy sự bối rối và sững sờ trong mắt ấy — người con luôn kiêu hãnh ấy, giờ lại đứng giữa đám đông phóng viên mà lúng túng và bất lực.
Tôi biết… đã đến lúc tôi nên xuất hiện.
Tôi nên “cứu” lấy công chúa của mình.
Còn La Hân?
Một bản sao.
Một món đồ thế thân.
Tới lúc đó… nên biết điều mà biến mất.
Nhưng… Từ Doanh lại tôi bằng ánh mắt hoàn toàn xa lạ, lạnh nhạt hỏi:
“Anh là ai?”
Cô ấy… quên tôi rồi.
Tại sao chứ?
Từng ấy kỷ niệm ngọt ngào, từng cái ôm, từng nụ hôn, từng ánh mắt trìu mến…
Cô ấy quên hết?
Hay là vẫn coi thường tôi như xưa?
…
Khi tôi tỉnh lại hoàn toàn, tôi đang nằm trên một chiếc giường sắt lạnh băng trong nhà tù.
Mọi thứ xung quanh ẩm thấp, u ám, nặng mùi mục nát.
Không thể nào.
Rõ ràng tôi đã thành công.
Rõ ràng tôi và Từ Doanh đang sống hạnh phúc trong biệt thự lớn của chúng tôi, ấy sẽ nấu bữa sáng, tôi sẽ hát tặng ấy một khúc guitar như hồi tiệc tốt nghiệp…
Tôi không thể ở đây.
Đây chắc chắn là một cơn ác mộng.
Tôi phải ngủ lại, phải quay về giấc mơ kia.
Chắc chắn… chỉ cần tôi ngủ đủ lâu… tôi sẽ lại tỉnh dậy bên cạnh Từ Doanh.
Vì ấy… chắc chắn vẫn đang chờ tôi ở nhà.
Toàn văn hoàn.
Bạn thấy sao?