“Nếu muốn thay đổi hình, trốn tránh hay nhân nhượng… không phải là cách tốt nhất.”
La Hân hoảng hốt lắc đầu, rõ ràng đã bị dày vò đến mức chỉ còn là cái bóng của chính mình.
“Nếu chị muốn phản công, thì phải có ‘chống lưng’. Phải có vốn, có thế lực. Mà mấy người đàn ông quyền lực đều chỉ biết giao dịch bằng tiền hoặc thân xác. Chúng ta sẽ bị nghiền nát.”
Tôi khẽ :
“Ai ‘chống lưng’ hay ‘vốn’ nhất định phải là đàn ông?”
Tôi mở máy tính, kéo ra một đoạn video.
Trên màn hình là hình ảnh của một người phụ nữ châu Âu — cao gần 1m80, mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt xám xanh lạnh như băng đang thẳng vào ống kính.
Một ánh mắt không ai dám xem thường.
“Elena Hawkwood, tôi quen khi ở nước ngoài, dạo gần đây vừa mới vào danh sách Fortune Global 500.”
“Tập đoàn Giang thị đúng là Giang Dụ Thần tự thân dựng, dù ta có quyền thế đến đâu, em nghĩ ta có đủ sức chống lại một thế lực nền tảng toàn cầu như ấy không?”
“Rốt cuộc mà , chẳng qua là vì chúng ta còn chưa đủ mạnh thôi.”
Ánh mắt La Hân đột nhiên mở to, ngạc nhiên chằm chằm vào người phụ nữ trên màn hình.
“Em từng thấy chị ấy trên thời sự! Chính là người từng giành mất một dự án cực lớn khỏi tay Giang Dụ Thần! Hồi đó ta tức đến phát điên ở nhà, còn gào lên ‘tính toán đủ thứ, lại không tính là thua dưới tay một người phụ nữ’!”
Tôi khẽ bật .
“Tuần sau Elena sẽ sang Trung Quốc bàn chuyện hợp tác. Cô ấy còn mời tôi ăn tối.”
“Thế nào? Bắt tay nhé?”
“Chỉ khi nào tự mình ngồi vào bàn cờ, chúng ta mới có cơ hội lật ngược ván cờ.”
La Hân hơi ngập ngừng, như thể vẫn chưa dám tin.
“…Vậy kế hoạch của các chị là: để em tiếp tục hợp tác với bên Giang thị, rồi tìm cơ hội khiến ta đứt nguồn vốn, sau đó tố cáo hành vi giam giữ trái phép?”
Elena nghe xong kế hoạch, khẽ nhướng mày, ý vừa nhạt vừa sắc.
Tôi gật đầu:
“Lạm dụng dục, giam giữ người trái phép, quay lén… Những tội đó đủ để khiến ta ngồi tù mấy chục năm.”
Nhưng Elena lại lạnh lùng ngắt lời tôi:
“Ngây thơ quá. Em nghĩ một người hồi cấp ba vẫn còn là kẻ vô danh, đến chưa đầy ba mươi tuổi đã có khối tài sản hàng chục tỷ — số tiền đó từ đâu mà có?”
7
Tôi sững người trong giây lát, rồi lập tức hiểu ra.
“Chị muốn là… bản thân dòng tiền trong công ty Giang Dụ Thần đã có vấn đề?”
Elena liếc tôi một cái, ánh như đang đánh giá và thầm khen ngợi. Cô mở máy tính cá nhân, đưa ra một loạt số liệu và biểu đồ.
“Tập đoàn Giang thị đang chuẩn bị niêm yết, định giá gần 10 tỷ tệ. Nhưng trong đó, ít nhất 40% là nguồn vốn bất hợp pháp.”
“Elena, …”
“Cho nên, Tạ, kế hoạch của em và bé này, với tôi mà — chưa đủ tàn nhẫn.”
“Loại đàn ông ngạo mạn như Giang Dụ Thần, nếu chỉ ngồi tù thì còn rẻ cho hắn. Phải để hắn mắt thấy đế chế của mình sụp đổ, rồi mới bị tống vào tù ăn cơm lạnh. Và tốt nhất là chết rũ xương trong đó.”
Elena vừa vừa từ tốn gọt một miếng trái cây, ưu nhã ăn xong rồi mới lấy khăn giấy lau miệng.
Cô dừng lại một chút như vừa nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi:
“La Hân có thể tiếp cận tài liệu tài chính của hắn không?”
La Hân vẫn còn đang choáng váng trước sự sắc bén lạnh lùng của người phụ nữ này. Nhưng nghĩ kỹ lại — nếu không đủ độc, một người phụ nữ sao có thể ngồi ngang hàng với đám đàn ông quyền lực đó?
Cô ấy còn chưa kịp trả lời thì đã bị gọi tên, cả người giật nảy lên.
“Có… có thể. Nhưng dạo gần đây ta kiểm soát em rất chặt. Liệu có nguy hiểm không?”
Elena gật đầu: “Có thể là đủ rồi. Em không cần lấy toàn bộ, chỉ cần một manh mối. Người của tôi sẽ lần theo mà điều tra toàn bộ hệ thống.”
La Hân Elena như muốn hỏi vì sao chị lại đồng ý giúp chúng tôi. Nhưng Elena đã sớm đoán ra.
“Girls help girls. Em nghe câu đó bao giờ chưa?”
“Huống chi, kiểu đàn ông như hắn… là loại tôi ghê tởm nhất trên đời.”
Tôi đang định tiếp lời thì điện thoại của Chu Mạn bất ngờ rung lên dữ dội.
“Từ Doanh! Mau lên mạng xem hot search!”
Tôi lập tức mở điện thoại, và rồi sững người.
Trên màn hình là loạt tin tức đang đứng đầu bảng tìm kiếm:
#Ảnh riêng tư của Bạch Nguyệt Quang Giang Dụ Thần bị lộ#
#Bạch Nguyệt Quang hồi hương là “ đào mỏ”?#
#Thương thay cho tổng Giang si suốt 10 năm#
Tôi siết chặt điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo như sắt.
Giang Dụ Thần, dám thật. Vậy thì… trò chơi chính thức bắt đầu.
Khi tôi nhấn vào đoạn video đang đứng top tìm kiếm, hình ảnh đầu tiên là Giang Dụ Thần giữa vòng vây của phóng viên, nở một nụ mệt mỏi và đầy “bao dung”.
“Xin mọi người đừng trách Từ Doanh, người trẻ ai mà chẳng từng phạm sai lầm… Có lẽ là áp lực ở nước ngoài quá lớn.”
ĐỌC TIẾP :
Bạn thấy sao?