Cô ấy do dự một chút, như thể đang cân nhắc có nên hay không, cuối cùng vẫn mở miệng:
“Trong nhóm có người … trước khi cậu đi du học đã đá ấy…”
“Cậu gì cơ?!” Giọng tôi đột ngột cao vút.
Chu Mạn giật mình.
“Thì kiểu mấy tiết kinh điển ấy… Nữ thần học bá chê cậu nghèo, trước khi đi du học buông một câu ‘Đừng đợi tớ’, để lại trong lòng người ta một vết thương sâu hoắm. Thế rồi cậu ấy quyết tâm vươn lên, cuối cùng trở thành Tổng giám đốc tập đoàn Giang thị, rồi còn tìm mới có gương mặt hao hao với Bạch Nguyệt Quang năm xưa…”
Chu Mạn lải nhải kể lại, tôi đã chẳng còn nghe gì nữa.
3
Chuyện Giang Dụ Thần theo đuổi Bạch Nguyệt Quang rầm rộ đến mức… ba mẹ tôi cũng biết.
Vừa bước chân vào nhà, tôi đã nghe thấy họ thì thầm sau lưng, tôi năm xưa đá Giang Dụ Thần là không có nghĩa, bây giờ ta thành đạt rồi, ai biết sẽ gì.
Nhưng cả ngày hôm nay tôi đã bị quá nhiều cú sốc, đến mức đầu óc gần như tê liệt.
Tôi chỉ bình tĩnh với ba mẹ:
“Ba mẹ chỉ cần nhớ một điều — con của hai người tuyệt đối không phải loại người tùy tiện vứt bỏ người khác.”
“Nhưng… có nhiều chuyện, con cần xác minh cho rõ.”
Tôi về phòng, lập tức mở máy và tra cứu “phỏng vấn Giang Dụ Thần”.
Chưa đầy một giây, hàng loạt kết quả hiện lên, tiêu đề bài nào cũng gắn kèm tên tôi.
Tôi tùy tiện nhấp vào một đoạn video.
Người đàn ông trong màn hình có gương mặt tuấn, ánh mắt mang theo chút hoài niệm.
“Lúc khó khăn nhất, chính là nghĩ đến ấy mà tôi mới gắng gượng vượt qua.”
Ống kính chuyển sang người dẫn chương trình với biểu cảm đầy .
Kết đoạn video là cảnh Giang Dụ Thần cất giọng u buồn:
“Dù ấy từng … ‘Chúng ta mãi mãi không thể.’”
Dưới video là bình luận thích nhất:
—— Cô Bạch Nguyệt Quang ở nước ngoài chắc hối hận đến xanh ruột rồi, hóng cảnh “đuổi theo chồng nơi địa ngục”!
Xem xong, tôi lại lục lọi trong góc phòng, tìm ra bức ảnh chụp tốt nghiệp sau kỳ thi đại học năm ấy.
Tôi lật mặt sau, lần lượt dò từng cái tên ghi trên ảnh.
Rồi, tôi tìm thấy Giang Dụ Thần ở rìa ngoài cùng của bức ảnh.
Một cậu con trai gần như bị bóng tối nuốt chửng, mái tóc mái dài che khuất gần hết đôi mắt, không rõ gương mặt. Cổ áo đồng phục xộc xệch, lệch lạc, hoàn toàn tương phản với những nụ rạng rỡ của các xung quanh.
Hoàn toàn khác với hình ảnh người đàn ông chững chạc, tự tin chuyện trên kênh tài chính.
Thế , tất cả những gì Giang Dụ Thần nhắc đến trong chương trình — tôi vẫn không hề có một chút ấn tượng nào.
Tôi không ngờ rằng, việc ta công khai theo đuổi tôi lại ảnh hưởng đến cuộc sống sau khi tôi về nước đến .
Căn hộ tôi để đi , không hiểu vì lý do gì, đã có người đóng trước ba năm tiền nhà.
Mỗi lần tôi ngồi ở quán cà phê xử lý công việc, nhân viên lại bất ngờ mang đến bánh ngọt miễn phí…
Cảm giác đó khiến tôi vừa sợ hãi chưa từng có, lại vừa vô cùng tức giận.
Tôi trở về nước không phải để dây dưa cảm, càng không phải để trở thành nhân vật chính trong một vở kịch ngôn nào đó.
Tôi về là để bên cạnh gia đình, và dùng kiến thức mình học để đóng góp cho xã hội, cho đất nước.
Không liên quan gì đến hay mối quan hệ cá nhân nào cả.
Ngày tôi nộp hồ sơ xin việc, công ty rất nhanh đã gửi thông báo mời phỏng vấn.
Thế , ngay khi tôi vừa đưa hồ sơ cho lễ tân, ấy đã tròn mắt tôi:
“Cô là… người của Giang tổng đúng không ạ?”
Tim tôi thót lên một nhịp. Tôi lập tức lạnh giọng, thậm chí cảm thấy giọng mình sắc như dao.
“Tôi là Tạ Từ Doanh, đến ứng tuyển vị trí Trưởng nhóm nghiên cứu.”
Buổi phỏng vấn diễn ra cực kỳ suôn sẻ, đến mức kỳ lạ. Những câu hỏi đưa ra đều đơn giản đến mức không tưởng.
Cuối buổi, HR đẩy gọng kính, gương mặt tươi đầy thiện ý, còn xen chút lấy lòng:
“Cô Tạ, thật ra không cần phải theo quy trình này đâu. Tập đoàn Giang thị là đối tác lớn nhất của chúng tôi, tuần trước Giang tổng còn đích thân nhắc đến …”
Lại là ta. Lại là Giang Dụ Thần.
Tôi có thể cảm nhận rõ tay mình đang run lên vì tức giận.
“Tôi tốt nghiệp từ một trường thuộc top 3 bảng xếp hạng QS thế giới, từng là tác giả chính của bốn bài đăng trên tạp chí học thuật hàng đầu, có hai bằng sáng chế quốc tế,” tôi từng chữ, từng tiếng rõ ràng, “Vậy mà trong mắt các người, tất cả vẫn thua một mối ‘quan hệ’ mơ hồ?”
Không khí trong phòng họp lập tức trở nên đông cứng.
Trên khuôn mặt tròn trịa của HR thoáng hiện sự lúng túng: “Tôi không có ý đó… Chỉ là Giang tổng có dặn dò…”
Tôi đứng dậy.
“Làm ơn nhắn lại với Giang, những hành của ta đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống và công việc của tôi. Nếu ta còn tiếp tục can thiệp vào con đường sự nghiệp của tôi, tôi sẽ đệ đơn tố cáo các người vì phân biệt đối xử và lạm dụng đặc quyền.”
“Thêm nữa, kiểu vận hành như quý công ty khiến tôi nghi ngờ liệu bản thân có cơ hội phát triển ở đây hay không. Công việc là lựa chọn hai chiều — và tôi chắc chắn rằng, tôi không phù hợp với văn hóa doanh nghiệp của các người. Xin mời tuyển người khác.”
Khi tôi bước ra khỏi toà nhà, việc đầu tiên tôi là gọi ngay cho Chu Mạn:
“Gần đây có họp lớp nào không?”
“Tớ đang định với cậu nè. Giang Dụ Thần bao trọn nhà hàng Vọng Giang Các vào ngày kia đó…”
“Tớ nhất định sẽ đến. Để hỏi rõ Giang Dụ Thần, tại sao lại bịa đặt những chuyện đó về tớ.”
Tôi cắt lời Chu Mạn, giọng lạnh băng.
Có lẽ cảm nhận tâm trạng của tôi, Chu Mạn chỉ thêm vài câu ngắn rồi nhanh chóng cúp máy.
4
Hôm họp lớp, tôi cố đến sớm.
Nhưng lại đánh giá quá thấp sự “nhiệt ” của một số người.
Ngoại trừ vài người thân thiết với tôi, phần lớn ánh mắt đều dồn cả vào chủ đề “drama” giữa tôi và Giang Dụ Thần.
“Cậu biết không? Lát nữa Giang tổng sẽ đến đấy!”
“Chưa từng gặp ai si đến . Hồi xưa ở lớp, Giang Dụ Thần chẳng ai để ý, ai ngờ lại có một chuyện sâu đậm đến thế với đại học bá nhà mình!”
“Hai người mà ‘nối lại xưa’ thì nhớ mời tớ uống rượu mừng nha!”
Bạn thấy sao?