Vai Chính Trong Kịch [...] – Chương 1

CHƯƠNG 1

Tôi kéo vali bước ra khỏi sân bay, lập tức đụng phải một tấm biển quảng cáo khổng lồ che kín cả bầu trời.

【Chào mừng Tạ Từ Doanh trở về — Bạch Nguyệt Quang của Giang Dụ Thần.】

Cả mạng xã hội đều đang ca ngợi sâu sắc suốt mười năm của Tổng giám đốc Giang.

Phóng viên với vẻ mặt như đang “đẩy thuyền”, hưng phấn đưa micro về phía tôi.

“Cô Tạ, Tổng giám đốc Giang giữ mình vì đến tận bây giờ, có cảm không?”

Tôi chỉ ngơ ngác chớp mắt.

“Giang Dụ Thần… là ai?”

Khi loa phát thanh trong sân bay vang lên, tôi mới sực tỉnh rằng mình thật sự đã về nước.

Sau bảy năm du học nơi xứ người, tôi mất rất nhiều thời gian để hoàn thành chương trình tiến sĩ, may mắn là cuối cùng cũng tốt nghiệp với thành tích xuất sắc.

Nhưng khi tôi bước ra khỏi cổng đến quốc tế, cả người bỗng khựng lại.

Màn hình điện tử khổng lồ trong sảnh sân bay đang phát cùng một hình ảnh — là tôi, không biết bị chụp lúc nào, bên cạnh là dòng chữ:

【Chào mừng Tạ Từ Doanh trở về — Bạch Nguyệt Quang của Giang Dụ Thần.】
【Bạch Nguyệt Quang mà Giang Dụ Thần thương suốt mười năm, cuối cùng cũng quay về.】

“Chuyện gì thế này…” Tay tôi vô thức siết chặt cần kéo vali.

Còn chưa kịp định thần, hơn chục phóng viên đã lao đến với micro và máy ảnh, đèn flash lóe sáng liên hồi như sấm chớp giữa ban ngày.

“Cô Tạ, nghĩ gì về màn chào đón hoành tráng mà Tổng giám đốc Giang chuẩn bị cho ?”

“Giờ hiếm lắm mới có một người đàn ông si và tài giỏi như Giang tổng đấy, có thấy mình thật may mắn không?”

“Cô Tạ, Giang tổng đã vì mà giữ mình suốt mười năm, không?”

Loạt câu hỏi dồn dập khiến tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, theo bản năng tôi lùi lại một bước.

Nhưng đám phóng viên thì càng thêm phấn khích, micro suýt nữa dí thẳng vào mặt tôi.

Tôi đành phải vội vàng lên tiếng:

“Xin lỗi, các chị có nhầm người không ? Tôi không quen ai tên Giang tổng cả…”

Không khí xung quanh lập tức trở nên yên ắng lạ thường, rồi nhanh chóng bùng lên thành một trận náo loạn còn lớn hơn lúc trước.

“Cô Tạ, đang đúng không? Giang Dụ Thần từng công khai là Bạch Nguyệt Quang duy nhất trong đời ấy đấy!”

“Cô thật sự không nhớ Giang Dụ Thần — cậu cấp ba từng lặng lẽ bảo vệ sao?”

“Cô Tạ, có phải quá nhẫn tâm rồi không? Người ta đã chờ từng ấy năm…”

Lông mày tôi càng lúc càng nhíu chặt lại.

Tôi thật sự không nhớ hồi cấp ba từng có một người như .

Cuộc sống học hành của tôi lúc đó vô cùng bình lặng, ngoài học thì chỉ lo ôn thi du học, đến bè khác giới bên cạnh còn chẳng có mấy người.

Nếu thật sự có người từng thầm tôi, thì cũng không thể đến mức tôi không có chút ấn tượng nào.

Thế những câu hỏi dồn dập, đầy ép buộc của đám phóng viên khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu, giọng tôi cũng theo đó mà lạnh hẳn đi.

“Xin lỗi, tôi thật sự không biết các người đang gì. Tôi hoàn toàn không quen ai tên là Giang Dụ Thần.”

“Và nữa, các người tự tiện chụp hình tôi như , tôi có quyền khởi kiện vì vi phạm quyền riêng tư đấy.”

Đám phóng viên xung quanh cuối cùng cũng im bặt, đưa mắt nhau.

Cũng có người đã nhanh chóng thảo tin bài mới:

【Tin sốc! Bạch Nguyệt Quang mà Tổng giám đốc Giang đợi suốt mười năm lại tuyên bố hoàn toàn không quen ấy!】
【Chuyện ngược tâm này rồi sẽ đi về đâu?】

Tôi tranh thủ lúc họ còn đang đơ người, vội vàng chuồn lên xe của thân đến đón.

Hoàn toàn không để ý tới một người đàn ông đang đứng trong góc khuất — vốn định xuất hiện như hùng cứu mỹ nhân, lại bị chính lời của tôi khiến cho đứng hình tại chỗ.

Bàn tay ta đang siết chặt cánh tay một nhỏ nhắn có vài phần giống tôi, mà chẳng hề để ý đến sắc mặt của ấy đã trắng bệch.

2

Tôi ngồi trong xe của thân — Chu Mạn, vẫn còn chưa hoàn hồn.

Cô ấy đưa cho tôi một chai nước suối, không giấu sự phấn khích:

“Trời ơi, Giang Dụ Thần lớn luôn á! Mau ra ngoài kìa! Máy bay không người lái đang xếp tên cậu kìa!”

Tôi sặc một ngụm nước, trừng mắt ánh sáng lập lòe ngoài cửa xe.

Cảm giác… chẳng khác gì mấy cái chấm đỏ trên camera giám sát.

“Không hiểu hồi đó cậu cho Giang tổng uống bùa mê thuốc lú gì mà ảnh mê cậu tới giờ. Mỗi lần họp lớp ảnh đều ngồi ghế chủ tọa, uống say là lại gọi tên cậu. Bạn hiện tại của ảnh giống cậu cực kỳ, mà lần nào sắc mặt cũng không dễ coi…”

Tôi bất chợt bắt một điểm mấu chốt.

“Cậu họp lớp? Tớ và ta học cùng lớp à?”

Chu Mạn phanh gấp khi xe dừng ở đèn đỏ, quay đầu tôi, vẻ mặt lộ rõ sự khó tin.

“Lớp 12/7 đó! Ảnh ngồi chéo sau cậu á. Mà lúc đó ảnh còn là nhóc con thôi, ai mà ngờ cậu lại đúng hàng tiềm năng. Hai người quen nhau bao lâu mà giấu tớ, thân mà giấu nhau là không nha!”

“Bây giờ ảnh phất lên rồi, lần họp mặt trường hồi đó còn đem ‘vật định ’ ra khoe nữa kìa — một cuốn sổ ghi chép vật lý, trang đầu có chữ ký của hai người, còn vẽ đầy trái tim đỏ chót luôn ấy!”

Chu Mạn chuyện với vẻ trêu ghẹo, không giống đang cợt.

Còn tôi thì cau mày, cố gắng lục lại trí nhớ.

Bỗng nhiên tôi nhớ ra — năm lớp 12 tôi từng tham gia một cuộc thi vật lý, trước khi thi mấy ngày thì cuốn sổ ghi chép bị mất, tìm mãi không ra, tâm trạng lúc đó sụp đổ đến mức suýt ảnh hưởng kết quả.

“…Cuốn sổ đó tôi đã tìm rất lâu. Đó là sổ tôi dùng ôn thi.”
Giọng tôi khàn đi, như mắc lại nơi cổ họng.

Chu Mạn trợn tròn mắt, rõ ràng cũng vừa nhớ ra.

“Cái cuốn sổ đó là cái hồi đó à? Tớ nhớ lúc cậu tìm không thấy còn khóc nữa kìa!”

“Khoan đã… để tớ hiểu cái đã… cậu thật sự không nhớ Giang Dụ Thần sao?”

Tôi bất lực gật đầu: “Tớ đã rất nhiều lần rồi. Nếu thật sự hồi cấp ba từng đương, chẳng lẽ không một ai xung quanh biết à?”

“Vậy thì…” Chu Mạn đèn xanh bật lên rồi từ từ cho xe chạy tiếp, “Cậu thật sự không nhớ gì? Thế còn chuyện trong nhóm lớp…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...