7
Đúng , kiếp trước tôi đúng là bị đánh đến quen rồi.
Nhà họ Lục căn bản không hề hào nhoáng như vẻ ngoài.
Chủ nhân nhà họ Lục – người cha danh nghĩa của tôi – thực chất là một kẻ bạo hành gia đình.
Con trai ruột của họ, người thừa kế nhà họ Lục, lại là một kẻ “siêu bá đạo” – không phải theo nghĩa tốt.
Phu nhân nhà họ Lục sống trong cảnh bị ngược đãi, lại không đủ bản lĩnh để ly hôn, nên mới nảy sinh ý định nhận con nuôi.
Một phần để chia sẻ gánh nặng bạo lực, một phần vì con trai họ cũng cần người đi học cùng, biết cam chịu và học.
Thế là kiếp trước, tôi sống dưới bóng đen như .
Bên ngoài họ diễn giỏi đến mức khiến người ta tưởng như gia đình hạnh phúc, còn cậu thiếu gia kia – kẻ tính khí tàn bạo, lấy việc tổn thương người khác niềm vui – tôi cứ ngỡ chỉ là đứa trẻ nuông chiều quá mức.
Cho đến khi tôi liên tục bị đánh vô cớ, bị đập hỏng đồ đạc, bị đổ mực lên váy… tôi mới nhận ra – hắn không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, mà là một con quỷ.
Vì muốn tôi học cùng, hắn học kém đến mức bị lưu ban, thì tôi – học sinh xuất sắc – cũng bị ép lưu ban theo.
Hắn bắt tôi ngày ngày dọn phòng, giặt giũ cho hắn.
Tôi luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách tận tụy.
Cho đến một ngày, hiếm hoi bố mẹ nuôi cũng có mặt ở nhà, chúng tôi cùng ăn cơm tối.
Thiếu gia họ Lục tôi rồi bật rùng rợn.
Ngay sau đó, một chai nước trái cây thủy tinh nổ tung trên đầu tôi!
Tôi chưa kịp phản ứng, cảm giác thế giới quay cuồng, mất một lúc mới hồi lại.
Chưa kịp đứng vững, tôi lại bị hắn tát thêm một cái như trời giáng.
“Nhìn tao ăn cơm hả? Đáng đời!”
Đ(ọc fu_ll tạ!i p#age Góc, Nhỏ@ c.ủa T.uệ~ L,â*m
Hắn hầm hầm lên lầu, còn cha mẹ nuôi thì không một lời, vẫn tiếp tục ăn như không có chuyện gì.
Tôi ngẩng đầu họ, nước mắt hòa cùng nước quả mờ tầm mắt.
“Lau sạch đi, ghê chết.” – cha nuôi tao nhã lau miệng.
“Mà nó còn chưa ăn xong đâu, dọn dẹp xong thì đem cơm lên phòng cho nó.” – mẹ nuôi dịu dàng dặn dò.
Cuộc sống như thế, tôi thực sự sắp chịu không nổi.
Trên người tôi đầy vết thương, thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn.
Cha mẹ ruột tôi chẳng quan tâm gì đến tôi, họ chỉ quan tâm con trai của họ sống có tốt không.
Quá sợ hãi, tôi lén gọi điện cho mẹ ruột.
Chưa kịp hết câu, bà đã cắt lời:
“Gọi điện về là để gửi tiền à? Không có tiền thì gọi gì? Phiền chết !”
Tôi còn chưa xong đã bị ngắt máy.
Từ khoảnh khắc ấy, tôi biết – tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tôi bắt đầu lên mạng học võ tự vệ, rèn luyện thể lực, luôn mang theo vũ khí phòng thân.
Lần hắn lại đè tôi xuống đánh như mọi khi, tôi nắm lấy cơ hội, rút dao rọc giấy kề ngay cổ hắn.
Tay tôi không run một chút nào.
“Đừng vào tao nữa! Còn dám đánh, tao sẽ kéo mày cùng chết! Tao là đấy!”
Có lẽ vì ánh mắt đầy máu đó quá đáng sợ, từ hôm đó hắn tránh xa tôi.
Tôi nỗ lực học hành, từng bước thoát khỏi gia đình nuôi.
Con đường ấy không hề dễ dàng – ít nhất là loại người chưa từng khổ như em tôi thì không thể chịu nổi.
Tôi quay lại em đang đứng trước mặt, lạnh nhạt :
“Em thân à, chẳng phải chính em chọn cuộc sống này sao?”
“Đường là em chọn, tìm chị gì?”
Nó nghiến răng, cuối cùng phẫn uất rời đi.
Tuy sau hôm đó nó không rối nữa, tôi đã cảnh giác hơn, luôn để ý từng hành của nó.
8
Kiếp trước, dù tôi thi đậu trường trọng điểm, nền tảng quá kém, nên phải học gấp nhiều lần người khác.
Còn kiếp này, tôi vẫn giữ ký ức của trạng nguyên đời trước, nên nhanh chóng nổi bật trong lớp.
Sau kỳ thi cuối kỳ, trường họp phụ huynh.
Tuy tôi đã với giáo viên chủ nhiệm về hoàn cảnh của mình, vẫn nhất quyết gọi điện cho bố mẹ tôi.
Tôi không hiểu, chỉ nhẹ nhàng an ủi:
“Yên tâm, nếu họ thật sự như em , tôi sẽ không để họ cản trở việc học của em.”
Cô báo kết quả học tập với bố mẹ tôi, họ chỉ nổi giận vì tôi “không nghe lời đi học cấp ba”, chứ chẳng buồn hỏi điểm số ra sao.
Cô giáo gọi tôi lên văn phòng, kể lại chuyện đó và đã giúp tôi xin suất ở lại ký túc xá trong kỳ nghỉ.
Tôi với ánh mắt ngạc nhiên, lại mỉm dịu dàng:
“Thành tích của em rất tốt, đừng để bị lỡ dở. Có khó khăn gì thì cứ với .”
“Tiểu Ninh, ai cũng có con đường riêng, em nhất định phải kiên định mà đi tiếp.”
Tốt quá rồi, cuối cùng cán cân số mệnh cũng nghiêng về phía tôi.
Lần này, giáo viên không còn phản bội tôi nữa.
Tôi thật sự hạnh phúc vì gặp những người như chị Đỗ và giáo.
Bố mẹ tìm đến trường, ký túc xá quản lý nghiêm nên không vào .
Họ liền dùng điện thoại gọi liên tục phiền tôi.
Tôi lạnh nhạt bắt máy:
“Tôi không có tiền. Tôi đi học là vay tiền. Tôi chưa đủ tuổi, nếu bị bắt về, người ta sẽ bắt hai người trả nợ. Muốn không?”
Nghe , họ chỉ biết chửi rủa tôi một trận rồi thôi.
Nhìn bảng điểm tăng vọt, tôi nghĩ: kiếp này… đến lúc thu lưới rồi.
Giữa trưa, tôi cố cầm sách lên sân thượng, giả vờ học bài.
Đúng như dự đoán, tôi nghe tiếng khả nghi – hai người đang sớm đang thân mật.
Tôi lặng lẽ bật quay video, ghi lại toàn bộ.
Xong việc liền định rời đi.
Chưa kịp đi xa, một giọng nữ the thé gọi giật lại:
“Con tiện nhân! Sao mày lại ở đây?!”
Em tôi đỏ mặt như con gà mẹ nổi trận lôi đình.
Tôi bị tiếng hét chấn đến ù tai, đành giơ sách ra, ý bảo tôi chỉ học bài thôi.
Nó kéo tôi vào cầu thang, đe dọa:
“Cấm mày với ai! Với lại, đừng có giành trai với tao!”
Tôi như không thể tin nổi – tôi giành trai với nó á? Tôi đâu phải thùng rác.
Tôi biết, để tự bảo vệ mình, nó đã cặp với một tên côn đồ, nhằm hù dọa thiếu gia nhà họ Lục.
“Xin lỗi nhé, tôi không có hứng với rác rưởi. Tôi đến đây học bài. Là hai người không biết liêm sỉ lấy trời màn, đất chiếu.”
“Mày ai không biết liêm sỉ hả?! Rõ ràng tao đến trước, là lỗi của mày!”
Nó đúng là con gà chọi biết hét.
“Đây chính là cuộc sống ‘nữ chính bá đạo’ mà mày đó à?” Tôi không nhịn châm chọc.
“Tao… tao chính là nữ chính!”
Hết thuốc chữa. Tôi quay lưng bỏ đi, kệ nó muốn gì thì – ác giả ác báo, tôi không rảnh.
“Mày đừng tưởng tao ngu như mày! Tao nhất định sẽ sống tốt hơn mày!
Tao biết thừa, kiếp trước mày chẳng sạch sẽ gì, mới luật sư…”
Tôi lười nghe con gà hét nữa.
“Mày cứ sống cuộc đời ‘nữ chính’ của mày đi. Đừng có phiền đến tao.”
9
Nhờ sự nỗ lực không ngừng, cuối kỳ lớp 11, tôi đã vững vàng đứng hạng nhất toàn khối trường trọng điểm. Các thầy đều tôi là hạt giống tốt đủ tiêu chuẩn vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Tôi khiêm tốn là do thầy dạy giỏi, chỉ mình tôi biết — để có ngày hôm nay, tôi đã bỏ ra nỗ lực của hai kiếp người.
Nhớ lại ngày mình trọng sinh, em còn chủ đòi hoán đổi vị trí với tôi.
Nghĩ lại thật buồn . Cũng may nhờ nó, tôi mới có cuộc đời hoàn toàn mới.
Thành tích của em ấy thì ngày càng rớt hạng, đúng kiểu đội sổ, nó chẳng mấy bận tâm, suốt ngày lượn lờ giữa đám con trai.
Tôi vừa định về ký túc học bài, còn chưa kịp ngồi xuống thì đột nhiên bị ai đó rút ghế. Tôi ngã ngồi xuống đất đau điếng.
Tôi nghiến răng, nhăn nhó đứng dậy, thấy đám con trai phía sau đang lén . Tôi liền cầm ghế đứng phắt dậy, chằm chằm vào họ:
“Làm cái gì đấy? Xin lỗi ngay!”
“Cậu tưởng chị bắt nạt em , bán em đi rồi khiến em ấy bị bắt nạt suốt ngày là đúng à?!”
Lũ trẻ con bé tẹo mà tưởng mình là hùng chính nghĩa.
Tôi trừng mắt em :
“Là em với tụi nó mấy chuyện đó?”
Nó bắt đầu giả vờ yếu đuối, uốn éo kiểu “hoa trắng nhỏ”, ấm ức :
“Không có, không có, là hiểu lầm thôi, chị em không phải như đâu.”
Tôi im lặng. Nó thật sự nghĩ tôi vẫn dễ bắt nạt sao?
Tôi xách ghế lên, đứng cạnh em , nghiêm nghị với đám học sinh con nít kia:
Đ(ọc fu_ll tạ!i p#age Góc, Nhỏ@ c.ủa T.uệ~ L,â*m
“Tôi cho các em biết, chưa biết rõ sự thật thì đừng vội phán xét! Nể các em còn nhỏ, lần này tôi bỏ qua, nếu còn bậy nữa, thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Dứt lời, tôi đập mạnh ghế xuống đất.
Tôi em , lạnh lùng :
“Còn em, sự thật thế nào em rõ hơn ai hết. Nếu để chị biết em còn bịa chuyện lung tung, đừng tưởng chị không dám gì em.”
“Chị rất bận, đừng dây vào.”
Vừa dẹp xong em phiền phức, tôi liền nhận điện thoại từ chủ nhiệm báo rằng bố mẹ tôi… báo công an tìm tôi.
Thật là lũ phụ huynh kỳ lạ.
Tôi vừa về đến ký túc đã thấy mẹ đang gào lên mắng tôi:
“Cảnh sát ơi, nó trộm tiền nhà rồi bỏ đi học, còn cắt đứt liên lạc với chúng tôi! Chúng tôi nuôi nó đến lớn, mà giờ nó lại đối xử với bố mẹ như thế này đây!”
“Cô là mẹ Tiểu Ninh à? Xin cẩn trọng lời , tôi hiểu rõ học sinh của mình, em ấy tuyệt đối không phải người như .”
“Cả mấy năm rồi nó không về nhà, đúng là đồ lang sói bạc !”
Vừa dứt lời, bà ta thấy tôi xuất hiện liền nhào tới định tát.
May mà cảnh sát phản ứng nhanh, kịp thời cản lại.
Thấy không đánh , bà ta bắt đầu ăn vạ:
“Tôi vì nuôi nó mà phải bán hết gia sản, giờ thì sao, nó chẳng thèm ngó ngàng gì! Hu hu hu… nhà còn có thằng em trai nó nữa chứ! Nó lớn rồi, chẳng phải nên đi nuôi nhà sao? Không sống nổi nữa rồi!”
Bạn thấy sao?