Tôi chống gậy, lùi về phía sau một bước, giữ khoảng cách với ta.
Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt Quách Thiên Phàm, rất nhanh, ta lại lấy lại nụ thường thấy.
“Lan Lan, hôm nay toàn là nhân vật lớn, em nhớ phải khen thật nhiều đấy nhé.”
Tôi cúi đầu, nhạt.
“Yên tâm đi, em nhất định sẽ để mọi người thấy đáng tin cỡ nào.”
20
Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Bố tôi đứng lên, giới thiệu với mọi người về Quách Thiên Phàm và công ty của ta.
Quách Thiên Phàm bước lên sân khấu, nở nụ đầy tự tin.
Đ_ọc f,u.ll t@ại p(a)ge G#óc Nh(ỏ, c.ủa T*uệ! L,â.m.
Anh ta :
“Khi cuộc đời tôi rơi vào tuyệt vọng, tôi đã gặp Hạ Lan Thi.”
“Vì ấy, tôi nỗ lực việc, sáng lập công ty hoa tươi, công ty AI, công ty livestream, tất cả đều để biến ước mơ của ấy thành hiện thực.”
“Còn về ước mơ của tôi…”
“Chính là giúp tất cả những cặp đôi nhau trên thế gian này có một cái kết viên mãn.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Tôi đứng bên cạnh ta, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Không phải như .
Tôi ra hiệu cho nhân viên âm thanh, tắt micro của Quách Thiên Phàm.
Ngay lúc đó, màn hình lớn phía sau tôi bật lên.
Trang đầu tiên của bản trình chiếu PPT chính là—hàng loạt bức ảnh thân mật giữa Quách Thiên Phàm và vô số người phụ nữ trong suốt những năm qua.
Tiếp theo, một đoạn video phát lên.
Trên màn hình, trong căn phòng bệnh, Quách Thiên Phàm lạnh lùng ra lệnh cho y tá:
“Giữ ta sống. Đừng để ta chết, cũng đừng để ta tỉnh lại.”
Bên trái màn hình là hình ảnh Lâm Nam nằm trên giường bệnh.
Bên phải, là trang nhật ký của ấy.
21
Cả hội trường bùng nổ.
Sắc mặt Quách Thiên Phàm lập tức thay đổi, ta giận dữ lao về phía tôi, định giật micro trong tay tôi.
Nhưng những vệ sĩ tôi sắp xếp từ trước đã nhanh chóng chặn ta lại.
Tôi khẽ .
“Quách Thiên Phàm, một tuần trước đẩy tôi ngã, khiến chân tôi gãy xương. Giờ lại muốn đẩy tôi thêm lần nữa sao?”
Đoạn video tiếp tục phát.
Trên màn hình, Quách Thiên Phàm đang quỳ gối trước giường bệnh, khóc lóc thảm thiết trước mặt các nhà đầu tư.
Thế , khi kỹ, ai cũng có thể thấy rõ— ta đang dùng khăn giấy để che đi khóe miệng đang nhếch lên vì vui sướng.
Nhật ký của Lâm Nam chạm đến trái tim của tất cả mọi người.
Những khán giả từng theo dõi livestream của chúng tôi đều biết, cũ của Quách Thiên Phàm tên là Lâm Nam.
Năm năm trước, ấy cho là đã mất trong một vụ tai nạn giao thông.
Nhưng trên màn hình lúc này, những dòng chữ trong nhật ký của ấy lại bóc trần sự thật:
“Vì ta, tôi từ bỏ công việc ở đài truyền hình, chuyển đến thành phố của ta.”
“Tôi đã mất đi ba đứa con của mình.”
“Thế , ta chỉ lạnh lùng bảo tôi thu dọn đồ đạc và biến đi. Anh ta tôi chẳng giúp gì cho ta nữa.”
Các phóng viên điên cuồng bấm máy chụp hình.
Ba nhà đầu tư từng rót vốn vào công ty y tế của Quách Thiên Phàm—sắc mặt tái mét.
Cả hội trường trở nên hỗn loạn.
“Hắn ta lợi dụng cũ hôn mê để lừa nhà đầu tư, lại lợi dụng hiện tại để kiếm danh tiếng?”
“Mẹ nó, hóa ra hình tượng si của hắn chỉ là diễn kịch?”
Ngay sau đó, tôi lấy ra một tập tài liệu thứ hai—báo cáo tài chính của công ty Quách Thiên Phàm.
Từ báo cáo có thể thấy rõ, 80% số tiền đầu tư đã bị ta biến thành tài sản cá nhân.
Những nghiên cứu mà ta từng hứa hẹn với các nhà đầu tư—chưa từng có ai thực sự phụ trách.
Tất cả mọi người đều đã đi đến cùng một kết luận:
Quách Thiên Phàm—là một kẻ lừa đảo không hơn không kém.
22
Quách Thiên Phàm hoàn toàn mất kiểm soát.
Anh ta nhấc chiếc micro trên tay, tức giận ném thẳng về phía tôi.
“Hạ Lan Thi, muốn chết à?!”
Ngay lập tức, vệ sĩ mà tôi sắp xếp từ trước lao đến, khống chế ta xuống sàn.
Anh ta giãy giụa điên cuồng, bộ vest đắt tiền trở nên xộc xệch, khuôn mặt méo mó vì tức giận, gào thét giữa hội trường:
“Video đó là giả! Là AI cắt ghép!”
Tôi chống gậy, từng bước tiến đến trước mặt ta.
“Quách Thiên Phàm, có một câu tôi muốn tặng —’Đi săn cả đời, cuối cùng cũng có ngày bị con mồi mổ lại’.”
“Anh thực sự nghĩ rằng mình có thể thao túng tất cả mọi người sao?”
“Anh diễn quá tệ.”
“Anh là một kẻ lừa đảo trắng trợn. Từ nay về sau, sẽ không còn ai tin tưởng nữa.”
Con người vốn dĩ chỉ thấy một phần nhỏ của người khác.
Hình tượng “si ” của Quách Thiên Phàm thành công, vì nó đánh trúng tâm lý của những người từng mất niềm tin vào —họ cho rằng ta là ngoại lệ, rằng ta thật lòng.
Nhưng sự thật là—
Anh ta chưa từng ai cả.
Ngày đó, ta ngồi bên vách đá, không phải vì muốn tự tử, mà chỉ là muốn các phóng viên chụp lại cảnh tượng “đau khổ vì ” của mình.
Nhưng tôi đã xuất hiện, khiến ta lập tức sáng tạo ra một câu chuyện ngôn ngọt sủng mới.
Sau đó, ta điều tra tôi, phát hiện bố tôi là một giáo sư có tiếng trong lĩnh vực AI.
Vậy nên, ta đã dốc toàn lực theo đuổi tôi, lấy sự tin tưởng của bố tôi, rồi công khai với bên ngoài rằng ta đã nắm trong tay công nghệ AI tiên tiến nhất để lừa gạt nhà đầu tư.
Về sau, để tận dụng tối đa giá trị của tôi, đồng thời củng cố hình tượng “tổng tài si ”, ta bắt tôi livestream, kể lại câu chuyện của chúng tôi.
Nhưng từ đầu đến cuối—
Anh ta chưa từng ai cả.
Tình , chỉ là công cụ kiếm tiền của ta.
Còn phụ nữ, chỉ là những quân cờ ta lợi dụng mà thôi.
23
Sau khi vụ việc bùng nổ, gia đình của Lâm Nam đã đến bệnh viện.
Họ ký vào đơn đồng ý ngừng điều trị.
Lâm Nam không còn phải sống một cuộc đời phụ thuộc vào những cỗ máy lạnh lẽo nữa.
Cuối cùng, ấy cũng có thể ra đi thanh thản.
Phòng thí nghiệm của bố tôi cũng chính thức công bố bằng chứng, vạch trần toàn bộ những số liệu giả mạo của Quách Thiên Phàm.
Những nhà đầu tư từng tin tưởng ta, ngay lập tức rút vốn.
Khối tài sản mà ta chắt chiu tích lũy suốt bao năm, chỉ sau một đêm hóa thành bọt biển.
Đồng thời, tôi cũng đội ngũ luật sư giỏi nhất, thay mặt gia đình Lâm Nam và các nhà đầu tư, chính thức kiện Quách Thiên Phàm.
Anh ta bị truy tố vì tội giam giữ trái phép và lừa đảo.
Với hàng loạt tội danh chồng chất, ta sẽ phải đối mặt với bản án hơn mười năm tù giam.
24
Khi vụ án vẫn đang trong quá trình xét xử, Quách Thiên Phàm uống rượu say và bất ngờ mở livestream.
Trong phòng phát trực tiếp, ta quát tháo, mắng chửi lung tung, dáng vẻ nhếch nhác, hoàn toàn khác xa hình tượng trước đây.
Anh ta giơ ngón giữa về phía màn hình, nhạo:
“Đàn bà các thì biết cái quái gì? Tôi thế là vì muốn tốt cho ta!”
“Tôi lợi dụng các người, lừa dối các người, đó là vì tôi coi trọng các người!”
Sau khi chửi mắng, ta lại ngồi bệt xuống sàn, ngực dậm chân, nước mắt nước mũi ròng ròng.
“Anh sai rồi! Hạ Lan Thi, xin em đừng rời bỏ !”
“Ngay lần đầu tiên gặp em trên vách đá, đã thích em thật lòng!”
“Lan Lan, bây giờ chẳng còn gì cả… đây có tính là chuộc tội không?”
Trước đây, ta từng đứng trên đỉnh cao danh vọng, là “tổng tài si ” hàng vạn người tung hô.
Nhưng giờ đây, ta chẳng khác gì một con gián bám riết lấy cổ họng người khác, vừa đáng ghê tởm, vừa đáng thương .
Dưới livestream, đạn mạc ngập tràn những lời mắng chửi.
【Báo cáo! Cái tên hề hước này đáng bị cấm vĩnh viễn.】
【Đồ cặn bã, đúng là thứ đáng ghê tởm nhất mà tôi từng thấy.】
【Cút đi, thấy hắn thôi cũng thấy bẩn mắt.】
Mười phút sau, vì bị hàng loạt người dùng báo cáo, kênh livestream của Quách Thiên Phàm bị nền tảng cấm vĩnh viễn.
25
Ngày tòa tuyên án, tôi nhận cuộc gọi từ luật sư.
“Hạ tiểu thư, do số tiền lừa đảo quá lớn, tòa đã tuyên Quách Thiên Phàm án tù chung thân.”
“Cả đời này, hắn ta sẽ không bao giờ có thể bước ra khỏi song sắt nữa.”
26
Tôi tắt điện thoại, tiếp tục đứng trên bờ biển, luyện tập yoga trong bộ đồ thể thao Lululemon.
Trước mặt tôi, biển xanh cuộn sóng, từng tầng mây xa xăm vỡ ra, để lộ những vệt sáng vàng rực rỡ.
Tôi cập nhật một video mới lên tài khoản cá nhân.
Trong video, một đứng trên đường bờ biển, chơi ván trượt đường phố.
Đ(ọc f-u,ll tại p@age G.óc Nhỏ, c,ủa T.uệ L,â.m#
Gió biển thổi tung làn váy, thân hình ấy uyển chuyển theo từng cú lượn sóng của ván trượt.
Khi đến một khúc cua, ấy khẽ nghiêng người, nở nụ rực rỡ về phía máy quay.
Dưới phần bình luận, hàng loạt tin nhắn tràn ngập:
【Chị đẹp quá! Đôi mắt chị lại sáng lên rồi!】
【Mạnh mẽ sống cuộc đời của riêng mình, tránh xa bọn đàn ông mưu mô!】
【Mùa xuân đã về, chị định video hướng dẫn du lịch tiếp theo ở đâu ?】
Năm mới đến, tôi đã lên kế hoạch cho rất nhiều chuyến đi—
Nhật Bản, Singapore, Úc, Fiji…
Tôi sẽ học trà đạo, cắm hoa, đến vườn thú chăm sóc gấu túi và chuột túi.
Vừa đi, vừa học, vừa ghi lại từng khoảnh khắc.
Thu dọn đồ đạc sau khi tập yoga, tôi vô thấy cuốn nhật ký của Lâm Nam.
Một cơn gió biển khẽ lật mở trang cuối cùng—
Trên trang giấy ấy, ấy đã viết:
“Con giống như cánh chim trời, nên bay về phía ngọn núi của chính mình.
Đừng để hay bất cứ thứ gì ràng buộc.
Hãy sống một cuộc đời tươi đẹp, rực rỡ vì chính bản thân mình.”
(Hết)
Bạn thấy sao?