“Được, chúng tôi…”
“Bác sĩ Cố, cho chúng tôi suy nghĩ thêm một chút.”
Tôi vội ngắt lời chồng, mỉm :
“Dù sao thì phẫu thuật cũng là chuyện lớn, bố chồng tôi là người thân duy nhất còn lại trong nhà, ông cũng đã có tuổi, phẫu thuật luôn có rủi ro. Mong thông cảm.”
“Chính vì có rủi ro nên càng nên tin tưởng bác sĩ Cố chứ sao. Anh ấy còn trẻ đã lên chức trưởng khoa, lại từng tu nghiệp ở Mỹ, chứng tỏ tay nghề không phải tầm thường. Anh chị biết tìm đâu ra bác sĩ giỏi thế này nữa.”
Trợ lý Lưu Phong đứng bên cạnh tỏ vẻ không vui, như thể chúng tôi không biết điều.
Tên này cũng là đồng phạm trong nhóm đó.
Kiếp trước, khi tôi cầm dao đâm thẳng vào tim hắn, hắn sợ chết khóc lóc khai ra hết tất cả.
Cố Lỗi vốn chỉ là một bác sĩ bình thường, trình độ chẳng có gì nổi bật.
Anh ta dùng đủ mọi chiêu trò theo đuổi con viện trưởng cũ, cưới ta rồi mới thuận đà thăng chức.
Sau này khi viện trưởng bị bắt vì tham ô, ta lập tức ly hôn cắt đứt quan hệ, rồi sang Mỹ sống vài năm, sau đó trở về trưởng khoa cấp cứu ở bệnh viện này.
Tài giỏi gì chứ? Chẳng qua chỉ là một kẻ đi đường tắt, bất chấp sinh mạng người khác để kiếm tiền.
“Tôi có là không tin bác sĩ Cố đâu? Nhưng phẫu thuật là chuyện liên quan tới tính mạng, không lẽ thân nhân bệnh nhân không có thời gian để cân nhắc? Hay bệnh viện các định ép người ta phải phẫu thuật?”
Tôi lạnh lùng trừng mắt Lưu Phong:
“Nếu , tôi sẽ đi gặp giám đốc bệnh viện để hỏi xem đây có phải là quy định chính thức không.”
“Không, không có chuyện đó. Ở bệnh viện chúng tôi, bệnh nhân là trên hết, sao có thể ép buộc ai chứ.”
Thấy hình không ổn, Cố Lỗi trừng mắt liếc Lưu Phong một cái rồi nhanh chóng bước ra dàn xếp.
“Anh chị cứ từ từ suy nghĩ. Dù quyết định ra sao, chúng tôi đều sẽ tôn trọng.”
Chồng tôi cảm vô cùng, liên tục cảm ơn.
Ra khỏi phòng khám, kéo tôi vào lối thoát hiểm, lo lắng hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chúng tôi nhau 4 năm, kết hôn 7 năm, quá hiểu nhau.
Tôi xưa nay luôn sống hòa nhã, chưa từng khó ai.
Nhất là với những người nghề cứu người như bác sĩ.
Tôi đưa tay vuốt nhẹ gương mặt – gương mặt trẻ trung chưa hằn nếp nhăn, rồi không kìm mà ôm chặt lấy , bật khóc nức nở.
Những năm tháng không có , mọi gánh nặng đều đè lên vai tôi, khổ không kể xiết.
Giờ đây, vẫn còn sống.
Mọi chuyện… vẫn còn có thể thay đổi.
Sợ trong bệnh viện có tai mắt, tôi kéo ra ngoài cổng, tìm một nơi kín đáo để chuyện.
Tôi kể hết cho nghe về việc mình đã trọng sinh, những chuyện Cố Lỗi và nhóm của hắn đã ra.
Khi nghe đến chuyện bố và con bị hành hạ, cả nhà vì chi phí mổ mà tan nát, mắt đỏ hoe.
“Phải chuyển viện! Vợ ơi, chúng ta nhất định phải chuyển viện ngay lập tức!”
Không chút nghi ngờ, không một giây do dự, hoàn toàn tin tưởng tôi.
2.
Tối hôm đó, chúng tôi lập tức tìm bệnh viện khác cho bố chồng.
Sợ thêm phiền phức, chúng tôi không gì về việc chuyển viện với Cố Lỗi, chỉ bảo rằng không phẫu thuật nữa và muốn đưa bố về.
Thế lúc đang thu dọn đồ đạc, Cố Lỗi chặn đường, nghiêm mặt :
“Anh Lâm, chị Hoàng, trạng của bố hai người đang rất nghiêm trọng rồi, ông cụ đang bị chảy máu đấy, hai người có biết không? Nếu không phẫu thuật thì chỉ có đường chết thôi! Làm con cái mà lại vì chút tiền mà trơ mắt cha mình chết sao?”
Câu đó như giội một gáo nước lạnh vào phòng bệnh, khiến mọi người xung quanh lập tức nhao nhao lên, mắng chửi chúng tôi không có lương tâm.
Bố chồng luống cuống, muốn lên tiếng giải thích, chồng tôi đã kịp ngăn lại.
“Cảm ơn bác sĩ Cố đã nhắc nhở, chúng tôi có sự cân nhắc riêng, không phiền thêm nữa.”
Chồng tôi và tôi tiếp tục cúi đầu thu dọn hành lý, mặc kệ ta đứng đó.
Thấy chúng tôi cứng rắn như , Cố Lỗi liền gọi trợ lý của mình tới.
“Được thôi, nếu các người đã không muốn phẫu thuật nữa thì ơn thanh toán phần chi phí điều trị trước đi.”
Tôi nhíu mày:
“Khoản này chẳng phải chúng tôi đã thanh toán rồi sao? Giờ lại tính tiếp, các định thu tiền hai lần à?”
“Cái gì mà hai lần? Chị đừng năng bừa bãi! Trước kia là vì nghĩ nhà chị sẽ phẫu thuật ở đây, sợ các người không đủ khả năng chi trả nên chúng tôi mới xin viện trưởng phê duyệt mức chiết khấu. Bây giờ chị không nữa, thì đương nhiên mức ưu đãi đó không còn giá trị.”
Lưu Phong lườm chúng tôi một cái rồi chỉ vào những bệnh nhân khác trong phòng:
“Chỗ này còn bao nhiêu người đang chờ phẫu thuật, họ cần hơn nhà chị nhiều, chị phải nhường lại suất ưu đãi cho họ.”
Nghe đến “suất ưu đãi”, mấy người nhà bệnh nhân khác bắt đầu thúc giục chúng tôi thanh toán để nhường chỗ.
Không muốn thêm rắc rối, chúng tôi đành đồng ý.
Nhưng khi thấy hóa đơn cần thanh toán, tôi không thể giữ bình tĩnh nữa.
Mười vạn!
Chưa phẫu thuật, chỉ vài xét nghiệm, truyền nước, mà đã đòi 100.000 tệ?
Tôi tức đến đỏ cả mặt, chỉ vào tờ hóa đơn:
“Bố chồng tôi nằm viện đúng một tuần, tiền giường, thuốc men chúng tôi đều đóng đầy đủ. Cái gì mà 10 vạn?”
“Sao lại không? Bố bị chảy máu đường ruột, tôi phải cho dùng thuốc nhập khẩu, mỗi mũi đều vài ngàn. Ngoài ra còn vô số xét nghiệm, lại thêm bệnh dinh dưỡng kém, huyết áp cao… đều cần thuốc điều trị. Những thứ đó chẳng phải tốn tiền sao? Nếu không phải vì…”
Bạn thấy sao?