Vạch Trần Bộ Mặt [...] – Chương 3

Chương 3-5

3

Tôi mẹ nuôi nhặt về khi bà đang đi nhặt rác.

Bà tin rằng tôi và bà có duyên phận mẹ con, nên đã ôm tôi về.

Bố nuôi đánh bà một trận tơi bời, bà lại không hề ngoan ngoãn như mọi khi, nhất quyết không chịu buông tay tôi.

Cuối cùng, bà đã giữ tôi với cái giá suýt nữa bị đánh chết.

Có thể , so với người mẹ ruột sinh ra mà không nuôi, mẹ nuôi mới là người thực sự cho tôi cuộc sống.

Bố nuôi tôi nghiện cờ bạc, lại còn thích uống rượu, chỉ cần thua bạc là sẽ trút giận lên tôi và mẹ nuôi.

Tôi thường xuyên chứng kiến cảnh mẹ nuôi bị ông ta đè xuống đất đánh đập, khi ông ta muốn dạy dỗ tôi, mẹ nuôi lại liều mạng kéo ông ta lại.

Đợi đến khi ông ta đánh mệt rồi, thì nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi lảo đảo đi ngủ.

Tôi ôm mẹ nuôi mình đầy thương tích, nước mắt cứ như vỡ đê, tuôn trào không ngừng.

Rõ ràng mẹ nuôi cũng bị thương đầy mình, bà vẫn luôn âm thầm bôi thuốc cho tôi, sau đó dùng ngôn ngữ ký hiệu an ủi tôi.

“Sẽ qua thôi, sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn!”

Sau đó, tôi trường thể thao chọn, bố nuôi lại không đồng ý cho tôi đi học, muốn bán tôi cho một lão già.

Vì tương lai của tôi, mẹ nuôi đã đưa tôi bỏ trốn.

Ban ngày bà việc nặng nhọc, ban đêm đi nhặt rác, bản thân thì ăn cơm thừa canh cặn của nhà hàng, tiết kiệm từng đồng từng hào để mua đồ bổ cho tôi.

Ngay cả khi tôi trở thành nhà vô địch thế giới, bà cũng không chịu tiêu một đồng nào của tôi, bà số tiền đó phải để dành của hồi môn cho tôi.

Mẹ nuôi của tôi không hề bẩn thỉu, trên người bà có mùi hương dễ chịu nhất thế gian.

Nhưng từ đầu đến cuối, họ chưa từng liếc mẹ nuôi tôi một cái, thậm chí còn chẳng một lời cảm ơn.

Như thể bà là một người không hề quan trọng.

Nhưng tôi lại nhận thấy sự đơn và thất vọng thoáng qua trong mắt mẹ nuôi.

4

Mẹ ruột Ảnh hậu thấy vẻ mặt tôi buồn bã, bà ta lấy tay che mũi, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt: “Con à, mẹ mới là mẹ ruột của con.

“Năm đó mẹ đến đây quay phim, không may gặp chút tai nạn nên sinh non. Bệnh viện ở đây quá tệ, lạc mất con.

“Mẹ không phải cố ý bỏ rơi con, sau này mẹ nhất định sẽ bù đắp những khổ cực mà con đã phải chịu đựng trong những năm qua.”

Thật sự là ôm nhầm sao?

Hừ, nếu chỉ là ôm nhầm, tại sao tôi lại bị vứt ở bãi rác?

Bà ta rõ ràng là đã bỏ rơi tôi.

Khi tôi giành huy chương vàng Olympic, bà ta có thể tìm thấy tôi ngay lập tức.

Điều này chứng tỏ điều gì?

Trong những năm qua, bà ta vẫn luôn biết đến sự tồn tại của tôi!

Nếu tôi không trở thành quán quân Olympic, liệu bà ta có đến nhận tôi không?

Bạch Tĩnh tưởng tôi lãng tai, nên lại kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Môi trường ở đây quá tệ, con xem, gầy gò ốm yếu. Về nhà rồi, mẹ đảm bảo sẽ nuôi con béo tốt.”

Thẩm Mẫn cũng hơi sốt ruột, ta đỏ hoe mắt hứa hẹn, về nhà họ Thẩm rồi sẽ trả lại cho tôi tất cả những gì thuộc về tôi.

“Là em đã chiếm vị trí của chị, những năm qua, mẹ thực sự rất nhớ chị. Chị ơi, chị về nhà với bọn em đi.”

Mẹ nuôi chắn trước mặt tôi, cả người căng thẳng, bà lo lắng dùng ngôn ngữ ký hiệu.

Ý của bà là: Sao Sao, con đi theo mẹ ruột sẽ tốt hơn là đi theo mẹ.

Sau khi ra hiệu xong, bà đẩy tôi về phía mẹ ruột.

Nhưng tôi lại thấy rõ nước mắt lưng tròng trong mắt bà, rõ ràng bà không nỡ xa tôi.

Tôi cảm thấy khó tả trong lòng, với Bạch Tĩnh và Thẩm Mẫn bằng giọng điệu ngắn gọn: “Tôi có thể về với bà, bà phải đưa bà ấy đi cùng, nếu không tôi sẽ không về.”

Mẹ ruột Ảnh hậu lộ vẻ mặt dở khóc dở , sau đó trợn mắt, giọng điệu khinh thường chế giễu: “Được thôi.”

5

Tôi lấy lại tinh thần từ nỗi thất vọng, mẹ ruột Bạch Tĩnh vẫn đang dạy dỗ tôi bên tai.

“Đây là chương trình tạp kỹ mẹ con nổi tiếng nhất, lát nữa đừng có tỏ vẻ như chưa từng thấy gì, không biết thì học theo Tiểu Mẫn.”

Thẩm Mẫn khẽ cắn môi: “Chị ơi, chị đừng căng thẳng, lần đầu lên hình đều như , chị quen dần là .”

Ồ, hai người họ mới giống mẹ con hơn!

Đạo diễn, nhà sản xuất đã tập dượt kịch bản với tôi rất nhiều lần.

“Lát nữa cứ khóc lóc nhận mẹ là , nhớ nhất định phải ôm Bạch lão sư, rằng những năm qua nhớ bà ấy biết nhường nào.”

“Vậy còn mẹ nuôi của tôi thì sao?”

Đạo diễn sững người, sau đó phẩy tay, vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Chuyện này đừng quan tâm, quan trọng là phối hợp thật tốt với Bạch lão sư để tạo dựng hình tượng người mẹ vĩ đại là !”

Lòng tôi tràn ngập thất vọng, hóa ra họ không thực sự muốn nhận lại tôi, mà chỉ coi tôi là một công cụ.

Sau khi xác nhận mọi thứ đã ổn, cuối cùng cũng bắt đầu quay.

MC tự giới thiệu xong, liền dẫn dắt câu chuyện sang chủ đề tìm kiếm người thân.

“Bạch lão sư, nghe còn một con thất lạc bên ngoài, là nhà vô địch nhảy cầu Olympic năm nay, Tôn Điềm Điềm phải không?”

Bạch Tĩnh toe toét, chắp hai tay, vẻ mặt như vừa trời phật phù hộ, còn mấy hôm nữa sẽ đến chùa tạ lễ.

Bà ta kể lể về những khó khăn và gian khổ trong hành trình tìm kiếm người thân những năm qua, còn sau này nhất định sẽ đối xử tốt với tôi, bù đắp lại mẫu tử đã mất.

Không khí dưới khán đài lúc này cũng bị đẩy lên cao trào, MC thấy liền bắt đầu phân đoạn cảm nhận người thân.

Mẹ ruột quả nhiên là Ảnh hậu, lập tức đỏ hoe mắt: “Sao Sao, mẹ cuối cùng cũng tìm thấy con rồi, những năm qua mẹ tìm con vất vả lắm!”

Âm nhạc ủy mị vang lên, tất cả ống kính đều hướng về tôi, mọi người đều đang chờ đợi phản ứng của tôi.

Dưới sự ý của mọi người, ánh mắt tôi thoáng qua một tia ngây thơ vô tội.

“Ồ? Không phải bà đã tự tay bỏ rơi tôi sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...