Tôi hơi mất tự nhiên, nghiêng người đi và vén mấy lọn tóc rối ra sau tai:
“… Xin lỗi sư huynh, để phải nghe những điều không hay này.”
Tôi ngập ngừng một lúc, quyết định hết mọi chuyện:
“Ban đầu, tôi thêm là vì muốn trả thù Giang Vi. Vì ta thầm Châu Lễ, nên tôi dùng cách trẻ con này để ta bực mình. Sư huynh, có lẽ vì chưa từng ai, nên không phân biệt rõ, thật ra tôi là một người rất tệ. Tôi dối nhiều, gia đình không tốt, tính cách cũng…”
“Nhưng tôi cảm thấy mọi thứ về em đều rất tốt.”
Lục Khắc ngắt lời tôi,
“Đừng gán những lỗi lầm của người khác lên bản thân mình.”
“Giờ đây, em đã thoát khỏi những ràng buộc tồi tệ đó và đứng ở đây. Điều đó rất đáng ngưỡng mộ.”
Giọng của vẫn lạnh nhạt, bình thản, như ngọn gió từ núi.
Nhưng lại mang theo sức mạnh trấn an lòng người.
Tôi muốn gì đó, vừa mở miệng, nước mắt đã rơi.
“Xin lỗi, tôi vẫn đã tổn thương .”
“Nhưng tôi không cảm thấy bị tổn thương. Vì với tôi, năm qua, tôi nhận nhiều phản hồi tích cực hơn từ em.”
Lục Khắc nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Lực nắm rất nhẹ, như một chiếc lông vũ rơi xuống tim tôi, lại mang theo sức nặng không thể bỏ qua.
“Tôi thích nghe em , thích em tiến lên phía trước, thích cách em cố gắng hết mình vẫn giữ sự sắc sảo trong lòng.”
Anh siết chặt tay tôi hơn một chút, ánh mắt thẳng vào tôi, trong veo như mặt hồ ngập ánh trăng:
“Giang Kiến Nguyệt, tôi em.”
“Tôi nghĩ rằng giữa chúng ta không chỉ có một năm này, mà sẽ còn rất lâu dài về sau.”
21
Sau khi bài viết vu khống trên diễn đàn bị xóa, Giang Vi buộc phải đăng bài xin lỗi bằng tên thật. Bài viết bị ghim suốt một tháng.
Trong thời gian đó, bố tôi tìm gặp tôi thêm hai lần.
Sau khi bị chặn mọi số điện thoại, ông nhanh chóng bỏ cuộc vì không còn thời gian quan tâm đến tôi.
Những người từng giúp Giang Vi gian lận chủ đứng ra thừa nhận chuyện này.
Cái danh “con của kẻ thứ ba” lại bị đào lên, và danh tiếng của ta sụp đổ hoàn toàn.
Châu Lễ có lẽ cảm thấy nh,ục nh,ã nên đã chia tay với ta.
Anh ta là người duy nhất ta còn có thể dựa vào, nên ta không chịu buông tay, nhiều lần đến trường cầu xin ta quay lại.
Trong lúc giằng co, Châu Lễ đẩy ta ngã từ cầu thang xuống. Nửa khuôn mặt ta va vào góc lan can sắt và bị hủy hoại.
Vụ việc ầm ĩ khiến nhà trường buộc phải cho Châu Lễ thôi học.
Bố và mẹ kế tôi chạy đôn chạy đáo ở bệnh viện, đồng thời chuẩn bị thủ tục kiện Châu Lễ.
Trong nhóm chat của khối cấp ba, mọi người bàn tán xôn xao.
“Thì ra ta dựa vào gian lận à. Tôi đã nghi rồi, tôi học cùng cấp hai với ta, điểm ta hồi đó chỉ bình thường thôi, lên cấp ba lại thành học bá.”
“Thi đại học không gian lận nữa, liền đổ lỗi cho chị mình? Tội Giang Kiến Nguyệt quá.”
“Bảo sao nghe , Giang Kiến Nguyệt lẽ ra trên chúng ta một khóa, lại bỏ lỡ kỳ thi cấp hai và học lại một năm.”
“Nên mới bịa chuyện bỏ thuốc hôm thi đại học dễ dàng như , hóa ra có tiền lệ rồi.”
“Kết quả chứng minh rằng giả thì không thành thật, thật thì không thể giả. Cô ta giờ mặt mũi bị hủy, môn học thì bỏ lỡ, bị nợ cả đống; còn Giang Kiến Nguyệt thì vững vàng vào Thanh Hoa.”
“Ồ, Giang Vi đã rời nhóm.”
“Cũng phải thôi, là tôi thì cũng chẳng dám ở lại.”
…
Khi tin tức náo loạn trong nhóm, tôi đang ngồi cạnh Lục Khắc trong quán cà phê.
Đối diện chúng tôi là mẹ , ăn mặc thời thượng.
“Được rồi, mẹ không phiền hai đứa hẹn hò nữa. Mẹ chỉ tiện đường đi mua sắm rồi ghé qua chào thôi.”
Bà đứng lên, nhắc nhở:
“Lục Khắc, lần sau dẫn đi chơi chỗ nào thú vị hơn đi. Cuối tuần mà lại vào đây giảng bài à.”
Tôi vội đứng dậy:
“Không sao đâu, bác . Là cháu muốn . Còn một lúc nữa mới đến giờ chiếu phim, nên tụi cháu ngồi đây một lát.”
Bà tôi, nở nụ hiền hòa:
“Cô bé chăm chỉ như thế này, bác rất thích.”
“Lúc nào rảnh, đến nhà bác ăn cơm nhé. Cháu thích món gì thì bảo trước để Lục Khắc với bác.”
Nói xong, bà vẫy tay chào và rời đi.
Một lát sau, nhân viên mang đến một miếng bánh cà rốt và hai cốc mocha trắng, rằng đó là quà của vị khách vừa rồi.
“Đến giờ rồi.”
Lục Khắc đồng hồ:
“Ăn xong đi, xem phim xong về trường, tôi sẽ soạn tài liệu cho em.”
Tôi gật đầu, mở điện thoại ra xem những tin nhắn đang rung liên tục.
Toàn là lời bình kiểu “đáng đời”.
“Phần lớn bằng chứng là tôi gửi lên. Cả những tin đồn về ta và mẹ ta…”
Tôi không khỏi có chút bất an, hỏi :
“Anh có thấy tôi là độc ác, là quá thù hận không?”
“Không, tôi thấy rất tốt.”
Anh đáp:
“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã .”
“Vả lại, tôi nghĩ em gì cũng đúng.”
Đối diện ánh mắt dịu dàng của , tôi bỗng cảm thấy tai mình nóng ran.
Thu dọn đồ đạc xong, tôi chợt nhớ ra một chuyện:
“Nhắc mới nhớ, tại sao lần đầu gặp, tôi không nhận ra nhỉ…”
“Có vẻ như vì giọng của ngoài đời khác với giọng dùng khi gửi tin nhắn thoại?”
“… Giống như công trống xòe lông để thu hút ấy, chỉ là để em ý nhiều hơn thôi.”
Anh bật , lắc đầu, cúi xuống hôn tôi.
Giọng khàn khàn, đôi mắt sáng lấp lánh hơn cả những vì sao:
“Nếu em muốn nghe, lần sau tôi sẽ lại bằng giọng đó cho em.”
(HẾT)
Bạn thấy sao?