Tôi rót bọt sữa vào tách, nghe thấy có người hỏi:
“Hỏi chuyện cảm của sư huynh Lục đi, thật ra ai cũng tò mò.”
“Dù gì từ khi nhập học, sư huynh chỉ tập trung nghiên cứu, bao nhiêu người tỏ đều bị từ chối. Ngay cả hôm nay muốn ra ngoài chơi, mọi người cũng bất ngờ—”
“Chúng tôi chỉ muốn biết, liệu sư huynh có phải kiểu thần tiên không phàm nhân không?”
Cả bàn lập tức im lặng.
Dưới ánh mắt tò mò, đầy mong đợi của mọi người, Lục Khắc chậm rãi mở miệng:
“Từng rồi, bị tổn thương.”
“Cảm giác đó không dễ chịu chút nào.”
Nói rồi, ta bất ngờ về phía tôi:
“Cô xem, học muội?”
11
Tôi đang bê khay cà phê, bước chân khựng lại.
Không hiểu ta hỏi tôi chuyện này với mục đích gì.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
Châu Lễ nhíu mày:
“Sư huynh Lục, hỏi ta gì?”
“Không liên quan đến cậu.”
Lục Khắc lạnh nhạt đáp lại, ánh mắt không rời khỏi tôi, như thể nhất định muốn tôi trả lời điều gì đó.
“… Sư huynh đang hỏi tôi sao?”
Tôi đặt tách cà phê xuống, cân nhắc:
“Tôi không thể nhận xét, vì không biết rõ nguyên nhân và chi tiết cụ thể.”
Anh ta chống tay lên bàn, người hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt mang chút áp lực.
Đường cong nơi khóe môi ta khẽ nhếch, như đang ám chỉ điều gì:
“Nếu muốn biết nguyên nhân và chi tiết, tôi không ngại kể hết.”
Đôi mắt ta như mặt biển dậy sóng, tôi chỉ cảm thấy mình như bị hút vào đó, chìm dần xuống.
May mắn thay, lúc đó có khách mới bước vào.
Tiếng chuông gió vang lên, tôi nhanh chóng lùi lại một bước:
“Xin lỗi! Tôi phải tiếp khách. Chúc mọi người chơi vui vẻ.”
Nói xong, tôi vội vã rời đi.
Nhưng phía sau, giọng của Giang Vi vẫn rõ ràng vang lên:
“Xin lỗi sư huynh Lục, tính của chị em hơi kỳ lạ, không phải cố ý đâu. Trước đây chị ấy…”
“Trước đây thế nào?”
Lục Khắc hỏi:
“Chị ấy lớn hơn em một tuổi, lại học cùng cấp ba với em. Nói đi, tôi cũng tò mò, trước đây xảy ra chuyện gì?”
Tôi vô thức quay đầu lại, thấy Lục Khắc đang ngồi đối diện, nghe Giang Vi gì đó.
Nụ trên môi ta thoáng qua, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.
12
Trường thật sự rất lớn.
Chỉ cần không cố ý tìm kiếm, việc gặp nhau không phải chuyện dễ dàng.
Sau hôm đó, đã lâu tôi không gặp lại Lục Khắc.
Mãi đến buổi liên hoan tân sinh viên hơn nửa tháng sau.
Vì nhận một bài viết quảng cáo, ban đầu tôi không muốn tham gia.
Nhưng cuối cùng vẫn bị các cùng phòng lôi đi.
“Nguyệt Nguyệt, cậu suốt ngày thêm hoặc học bài, có thể nào sống đúng kiểu thiếu nữ một chút không?”
Lâm Ân lấy từ tủ đồ ra một chiếc váy đen nhỏ cho tôi mặc, rồi gọi hai khác đến trang điểm cho tôi:
“Đừng lãng phí gương mặt này.”
Họ trang điểm nhanh chóng, khoác vai tôi, reo hò trước gương:
“Trang điểm nhẹ thôi đã đẹp thế này, cậu nên idol đấy!”
“Đi nào, thưa Nữ hoàng! Chúng ta đến vũ hội tìm trai đẹp cho cậu!”
Tôi mím môi, mình trong gương, gượng .
Vì sự đàn áp của mẹ kế, lời ngọt như mật đầy mỉa mai của Giang Vi.
Cộng thêm việc tôi cố giả vờ.
Suốt ba năm cấp ba, tôi không kết với ai.
Đây là một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ đối với tôi.
Nhưng khi đến vũ hội, tôi nhận ra ánh mắt mọi người mình đều mang vẻ kỳ lạ.
“Chuyện gì ?”
Tôi nheo mắt , thấy Lâm Ân hỏi quanh rồi tức tối quay lại:
“Nguyệt Nguyệt, không biết ai đăng bài bôi nhọ cậu lên diễn đàn trường!”
“Bài đó cậu đạo đức tồi tệ, vì ghen tị với em cùng cha khác mẹ, nên bỏ thuốc ta vào ngày thi đại học khiến ta thi rớt. Còn cố quyến rũ trai của ta nữa.”
“Bài viết đăng một giờ trước, bây giờ đã lên top rồi!”
Cô ấy càng càng tức, giọng như sắp khóc:
“Rốt cuộc ai chuyện này chứ?!”
Tôi nắm tay ấy để trấn an, ánh mắt lướt quanh phòng.
Rất nhanh, tôi thấy Châu Lễ đang đi về phía mình.
Bên cạnh ta, khoác tay ta, là Giang Vi.
Vì đây là vũ hội liên trường, việc ta xuất hiện không tôi ngạc nhiên.
“Giang Nguyệt, thật dai như đỉa.”
Châu Lễ tôi, mở miệng:
“Nghe trước đây nhắc đến tôi trước mặt rất nhiều người, tôi đã nghe hết rồi.”
Anh ta , ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường và mỉa mai:
“Nếu có chứng hoang tưởng thì đi chữa sớm đi, đừng thấy cơ hội là chạy đến phiền tôi.”
Vì bài viết đó, tôi vốn đã trở thành tâm điểm ý.
Giờ ta vừa xong, các học đều dừng lại, về phía tôi.
Giang Vi khoác tay ta, mỉm đầy thách thức với tôi.
Tôi đang định đáp trả, thì một bàn tay ấm áp bất ngờ đặt lên vai tôi.
Mang theo cảm giác an ủi.
Hương gỗ dịu nhẹ thoảng qua, giọng của Lục Khắc vang lên:
“Xin lỗi, để tôi xác nhận lại — cậu của tôi đến đây để phiền cậu?”
13
Giọng đó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mang theo một chút lạnh lẽo ẩn giấu.
Truyền vào tai tôi, lập tức suy nghĩ của tôi nổ tung thành một chùm pháo hoa.
Tôi gần như không tin nổi, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Lục Khắc đang đặt trên gương mặt tôi.
Ánh mắt đó vừa dịu dàng lại vừa ẩn chứa sự xâm lấn nào đó.
Câu vừa thốt ra, xung quanh gần như im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Sau cơn chấn , Châu Lễ không nhịn , cao giọng:
“Sư huynh, đang gì thế? Đừng để vẻ ngoài đáng thương của ta lừa, không biết ta giỏi đóng kịch đến thế nào đâu…”
Cuối cùng, tôi cũng lấy lại tinh thần, mỉa mai đáp trả:
“So với việc đóng kịch đáng thương, tôi e là mình còn kém xa bên cạnh .”
Bị tôi thẳng mặt, mắt Giang Vi đỏ hoe.
“Chị à…”
“Tôi không biết đã gì với ta, tôi hoàn toàn không có chút hứng thú nào với ta cả.”
Dừng một giây, tôi thẳng vào Châu Lễ, tiếp tục:
“Bởi vì tôi không mắc chứng thích cái xấu.”
Lời vừa dứt, tiếng rải rác xung quanh vang lên.
“Cô ấy độc miệng quá…”
“Nhưng cũng có lý. So với sư huynh Lục, Châu Lễ đúng là chẳng đáng để mắt.”
Bàn tay đặt trên vai tôi hơi siết lại. Sau đó, Lục Khắc nhẹ nhàng :
“Dựng chuyện vu khống cũng phải chịu trách nhiệm pháp lý.”
“Bài đăng trên diễn đàn, tôi đã liên hệ để kiểm tra địa chỉ IP của người đăng và chuyển cho cảnh sát. Chắc sớm sẽ có kết quả thôi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Giang Vi lập tức tái nhợt.
Lục Khắc không ta nữa, quay sang Châu Lễ:
“Có chuyện này vốn định vài ngày nữa sẽ thông báo, đã gặp tối nay thì luôn.”
“Gần đây cậu liên tục vắng mặt vào những thời điểm quan trọng, tính toán sai dữ liệu, còn nhiều lần dẫn người không liên quan vào phòng thí nghiệm. Vì , giáo sư quyết định loại cậu khỏi nhóm thi đấu.”
Sắc mặt của Châu Lễ cũng tái nhợt theo.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại.
Lục Khắc cúi đầu đồng hồ:
“Vừa đúng một tiếng.”
“Đi thôi, gặp lại ở đồn cảnh sát.”
14
Trên đường đến đồn cảnh sát, tôi im lặng.
Chỉ quay đầu, ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh vật lùi dần về phía sau.
Cuối cùng, vẫn là Lục Khắc lên tiếng trước:
“Hình như em không thích chuyện lắm.”
“… Vì không biết phải gì.”
Tôi khẽ hít một hơi, lấy hết can đảm ta:
“Vậy trước đây, người tôi thêm trên WeChat, là sao?”
“Là tôi.”
Cảm giác xấu hổ mãnh liệt lập tức lan khắp cơ thể tôi.
Nghĩ đến lần đầu tiên tôi gửi lời mời kết với nội dung: “Anh ơi, em muốn .”
Nghĩ đến những lần gọi thoại ít ỏi, giọng tôi cố ngọt ngào, điệu đà giả tạo.
“Xin lỗi.”
Tôi lí nhí:
“Thật ra tôi đã tìm người hỏi…”
Hai chữ “Châu Lễ” còn chưa thoát khỏi miệng, đã bị Lục Khắc ngắt lời:
“Xin lỗi, tôi không muốn nghe đến cái tên đó.”
Ánh mắt ta như bị bao phủ bởi một làn sương mờ, khiến tôi không thể nhận ra rõ ràng cảm trong đó.
Nhưng tôi vẫn cảm nhận , sự dao mãnh liệt.
“Nói thật, trong chuyện này, tôi rất ghen tị với ta. Vì ban đầu, người em muốn tìm là ta, không phải tôi.”
Tôi sững người, mãi sau mới tìm lại giọng của mình.
“Vậy ngay từ đầu, đã biết tôi không tìm sao?”
“Không biết.”
Anh ta tựa vào tay, khẽ thở dài:
“Vì em thậm chí chưa bao giờ gọi tên tôi, chỉ gọi là ‘ trai’.”
Đừng nữa…
Tôi đưa tay che mặt, cảm giác xấu hổ như muốn thiêu đốt toàn thân.
“Nhưng tôi ra, em có ý đồ khác.”
“Những lời ngọt ngào đó, em nghe chẳng tự nhiên chút nào. Ngược lại, lúc tôi giảng bài cho em, em lại nghe rất chăm .”
Lục Khắc nhẹ nhàng kéo tay tôi xuống, ánh mắt ta gặp ánh mắt tôi trong ánh đèn mờ của xe:
“Nói thật, chuyện này cũng có lỗi của tôi.”
“Ngày hôm đó, tôi đã đồng ý gặp em, cuối cùng lại chỉ nhận tin nhắn chia tay. Tôi không tránh khỏi cảm giác bị giỡn.”
“Lẽ ra tôi nên rõ mọi chuyện với em sớm hơn, ví dụ như ngày tôi đưa em đến ký túc xá.”
Tôi đột nhiên nhớ lại.
Ngày hôm đó, ánh mắt Lục Khắc thỉnh thoảng dừng lại trên người tôi.
Và cả câu “Em có quen ai đó không…” ta định lại ngừng ở cửa ký túc xá.
“Nói trắng ra, tôi cũng sợ.”
Anh ta tự giễu:
“Tôi sợ nếu rõ mọi chuyện, câu trả lời nhận là em thật sự không thích tôi.”
“Như , giữa chúng ta sẽ chẳng còn chút hy vọng nào.”
Bạn thấy sao?