01
Ngày công bố điểm thi đại học, em cùng cha khác mẹ của tôi, Giang Vi, bị trượt thảm .
Trước mặt bố tôi và mẹ kế, ta bắt đầu khóc lóc kể lể:
“Nói là buổi sáng hôm thi đại học, chị ấy đã bỏ thuốc vào ly sữa nóng của con.”
“Cả ngày hôm đó con cảm thấy rất khó chịu, phải cố gắng chịu đựng để bài thi…”
Cô ta mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Tôi không để ý đến màn kịch của ta, cúi đầu điện thoại.
Trên màn hình là tin nhắn mới từ đối tượng quen qua mạng của tôi, Châu Lễ:
“Sắp có điểm rồi.”
“Em nghĩ xong sẽ chọn trường nào chưa?”
Những tin nhắn này gửi đi một lúc rồi, vì bị bố tôi kéo ra phòng khách nên tôi chưa kịp trả lời.
Ngón tay tôi vừa chạm vào bàn phím thì lại bật lên một tin nhắn mới.
“Đang bận sao, bé ?”
Tôi nhếch mép , cúi đầu gõ chữ:
“Anh biết mà, em học hành tệ lắm, có khi chẳng đỗ nổi đại học đâu.”
“Không sao cả.”
Anh ta trả lời:
“Em cứ tới Bắc Kinh, sẽ giúp em học bổ sung, chúng ta cùng hồ sơ lên đại học.”
“… Để tính sau.”
Tôi trả lời một cách mơ hồ rồi lật úp điện thoại xuống.
Hình ảnh của Châu Lễ hiện lên trong tâm trí tôi.
Một chàng trai ngoại hình nổi bật có phần nhẹ dạ, hơn tôi một khóa, vừa nhận vào Thanh Hoa năm ngoái.
Đây chính là người mà Giang Vi đã thầm suốt hai năm.
Cũng vì lý do này mà tôi cố ý tiếp cận ta.
Sử dụng ảnh giả, danh tính giả… từ đầu đến cuối, tất cả thông tin tôi đưa ra đều là giả.
Đợi đến khi bình tĩnh lại, tôi mở điện thoại lên lần nữa.
Thấy Châu Lễ gửi thêm hai tin nhắn mới:
“Thật ra, đang trên đường đến thành phố X.”
“Tiểu Ngư, chúng ta gặp nhau nhé.”
02
Chưa kịp nghĩ nên trả lời thế nào, tiếng quát tháo của bố tôi đã vang lên:
“Mày còn dám điện thoại!”
“Những gì em mày là thật à?!”
Tất nhiên là không rồi.
Suốt năm lớp 12, Giang Vi dựa vào việc quay bài mà lần nào cũng đứng đầu lớp.
Đến mức ta gần như tin mình là một “học bá” thực sự.
Nhưng rất tiếc, phòng thi đại học là nơi công bằng tuyệt đối.
Tôi nhạt:
“Thi rớt chẳng phải rất bình thường sao? Dù gì thi đại học cũng đâu có ai đưa đáp án cho em.”
Cô ta lập tức ngừng khóc, trong mắt hiện lên chút hoảng loạn.
Nhưng rất nhanh sau đó lấy lại bình tĩnh, nước mắt lưng tròng tôi:
“Chị à, em không biết chị đang gì.”
“Chuyện chị bỏ thuốc vào sữa em, em không trách chị đâu, dù gì chúng ta cũng là chị em mà.”
Tôi khẽ nhạt:
“Vậy à, đáng tiếc quá.”
“Vẫn còn dám kiểu đó, Tiểu Vi là em mày!”
Bố tôi lạnh giọng quát:
“Mày không qua nổi 500 điểm, tưởng em mày thì bản thân mày sẽ khá hơn chắc—”
“Bố.”
Chưa kịp hết câu, tôi đã ngắt lời ông.
“Bố đừng có ng,u ng,ốc như không?”
Bố tôi sững sờ:
“Mày gì cơ?!”
Tôi nhếch môi mỉa mai, lật màn hình điện thoại lên và bật sáng:
“696 điểm.”
03
Ba người trước mặt tôi đều sững sờ.
Dù sao thì trong mắt họ, tôi luôn là một đứa học sinh chỉ vừa đủ điểm qua môn chính, thậm chí khó lòng đỗ đại học.
Một lát sau, Giang Vi hít sâu một hơi, cố gắng :
“Chị à, em biết chị không tự tin về việc có đỗ đại học hay không, cũng không thể gian lận trong kỳ thi đại học .”
“Cứ đoán bừa đi, em thậm chí có thể đi tố cáo chị.”
Tôi chẳng buồn phản bác, quay người bước ra cửa:
“Tạm biệt, con phải về trường đây.”
04
Buổi chiều hôm đó, tôi quay lại trường và trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.
Trong mắt tất cả, Giang Vi là học bá hòa nhã và lòng mọi người.
Còn tôi là một học sinh yếu kém, tính cách cũng tệ.
Bây giờ, khi điểm thi đại học công bố, ta thậm chí không đạt nổi 600 điểm, còn tôi lại trở thành thủ khoa toàn trường.
Các cùng lớp bàn tán không ngớt:
“Cô ta không phải là học sinh sai 4/5 câu trắc nghiệm đầu tiên sao, sao tự dưng thi điểm cao ?”
“Hình như là gian lận, bên giáo dục đang điều tra đấy.”
“À đúng rồi, nghe hôm nay học trưởng Châu Lễ sẽ cùng với đoàn tuyển sinh về trường.”
“Trời ơi, học trưởng Châu Lễ? Là người năm ngoái thi 700 điểm vào Thanh Hoa ấy hả?”
Tôi không khỏi ngẩn người, theo phản xạ lấy điện thoại ra.
Tin nhắn gần nhất trong khung chat vẫn là:
“Tiểu Ngư, chúng ta gặp nhau nhé.”
Lúc này, phía sau vang lên giọng có phần ngượng ngùng của Giang Vi:
“Ừm, đúng .”
“Học trưởng Châu Lễ , ấy vốn không cần quay lại, rất muốn gặp em.”
Giọng của ta dần trở nên buồn bã, xen lẫn chút nức nở:
“Nếu em phát huy bình thường, đáng lẽ em đã có thể gặp ấy tại đỉnh cao ở Thanh Hoa…”
Quay người lại, tôi thấy ta đang bị một nhóm người vây quanh.
Vài người tôi với ánh mắt tức giận.
Tôi Giang Vi, khẽ nhướn mày:
“Châu Lễ muốn gặp em ở đỉnh cao sao?”
“Sao chị chưa nghe ấy nhắc đến chuyện này nhỉ?”
“Mày bị đ,iên à Giang Kiến Nguyệt, Châu Lễ có liên quan gì đến mày chứ?”
Một thân của Giang Vi hét lên với tôi:
“Mày là đứa thi đại học mà bỏ thuốc em mình, còn gian lận trong phòng thi, mà lại dám xuất hiện ở đây và nhắc đến Châu Lễ sao?”
“Anh ấy là sinh viên ngành Toán học của Thanh Hoa đấy, một đứa gian lận thi cử như mày mà cũng xứng sao?”
Lúc này, có người gọi tôi:
“Giang Kiến Nguyệt, thầy bên phòng giáo vụ gọi em qua một chút.”
Lập tức, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Cô của Giang Vi nhạt:
“Mày tiêu đời rồi, gian lận thi đại học là ngồi tù đấy.”
Tôi không để ý ta, trước khi rời đi, chỉ quay đầu về phía cổng trường.
Ở đó, có hai bóng người cao ráo đang bước vào, một trước một sau.
Người đi trước, rất giống Châu Lễ.
05
Tôi đứng trong văn phòng giáo vụ, bình tĩnh đối diện với ánh mắt dò xét của các thầy :
“Em không gian lận, trước đây em cố kiểm soát điểm số.”
“Chúng tôi biết.” Các thầy tôi đầy nghi hoặc. “Chỉ là không hiểu vì sao em ?”
Tôi khẽ cong môi:
“Bởi vì em không muốn xảy ra bất trắc trong ngày thi đại học.”
“Ví dụ như cửa phòng đột nhiên bị khóa trái, hoặc bữa sáng bị bỏ thêm thứ gì đó.”
Những chuyện như , tôi đã từng trải qua một lần vào kỳ thi trung học cơ sở.
Kết quả là dù hơn Giang Vi một tuổi, tôi lại học cùng lớp với ta ở cấp ba.
Tôi rất hiểu, chỉ khi ta khinh thường tôi, hoàn toàn không đặt tôi vào mắt, ta mới không ra tay trong thời khắc quan trọng này.
Văn phòng giáo vụ chìm vào im lặng.
Một lát sau, không biết ai đó khẽ thở dài.
“Tình hình chúng tôi đều đã hiểu, nếu có khó khăn gì, cứ với chúng tôi. Nhà trường sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ em.”
“Em có thể về rồi, Giang Kiến Nguyệt.”
06
Khi tôi rời khỏi tòa nhà văn phòng, trời đã tối.
Khuôn viên trường vắng vẻ, trống trải.
Mở điện thoại, tôi mới biết hôm nay khách sạn gần trường tổ chức tiệc tri ân thầy .
Mọi người đều ở đó, và còn mời cả Châu Lễ.
Trong nhóm chat của khối, có người vừa tải lên một bức ảnh.
Tôi mở ra xem, thấy Châu Lễ ngồi ở giữa đám đông như tâm điểm ý, nụ của ta mang vẻ cao ngạo ẩn hiện.
Bất chợt, tôi cảm thấy mọi thứ trở nên không thật.
Ban đầu, tôi tiếp cận ta chỉ để chọc tức Giang Vi, tìm cách lấy số WeChat của ta và thêm bè.
Biết ta tính cách nhẹ dạ, trước đây hay trêu những em khóa dưới thầm mình, nên tôi cố dựng lên hình tượng một ngây thơ, đáng hơi vụng về.
Nhưng dần dần, tôi nhận ra ta không giống như tôi tưởng.
Chúng tôi nhau qua mạng một năm, ta chưa từng lời nào vượt quá giới hạn. Ngoại trừ lần tôi chủ gửi ảnh giả, ta chưa bao giờ đòi hỏi xem ảnh tôi thêm lần nào.
Thậm chí, những lúc tôi giả vờ không hiểu một vài câu hỏi cơ bản để hỏi ta, ta còn viết đáp án ra giấy và kiên nhẫn giải thích cho tôi.
Có lúc, tôi tự hỏi: giống như cách tôi giả vờ một học sinh yếu kém không hiểu nổi câu hỏi cơ bản, cũng chẳng kết với ai, phải chăng vẻ nhẹ dạ đó của ta cũng chỉ là một lớp ngụy trang?
Ngay lúc này, tôi quyết định phải gặp ta.
Tôi mở khung chat chưa trả lời và gửi một chữ: “Được.”
Rồi tìm địa chỉ trong nhóm chat của khối, thẳng tiến đến hội trường tổ chức buổi tiệc tri ân.
Nhưng, khi đẩy cửa bước vào, tôi sững người tại chỗ.
Vì giữa đám đông trong hội trường, Giang Vi khoác tay Châu Lễ, cả người ta gần như dán chặt vào ta, cử chỉ vô cùng thân mật.
Không biết ta gì, Châu Lễ bật .
Giây tiếp theo, ta nắm lấy cằm Giang Vi, cúi đầu hôn ta trước mặt mọi người.
07
Các học xung quanh đều ồn ào cổ vũ.
Trừ người đứng chếch phía sau Châu Lễ, bên cạnh cửa sổ, dáng người nghiêng nghiêng, dường như đang chăm xuống dưới tìm kiếm gì đó.
Ánh đèn chiếu từ phía sau cả gương mặt ta chìm trong bóng tối, mờ nhạt không rõ ngũ quan.
Ánh mắt tôi lướt qua ta, rồi nhanh chóng dừng lại ở hai người đang hôn nhau không chút kiêng dè.
Khi nụ hôn kết thúc, mặt Giang Vi đỏ bừng, tựa vào người Châu Lễ.
Châu Lễ bóp nhẹ má ta và tuyên bố với mọi người:
“Từ nay, Vi Vi là tôi.”
“Ai bắt nạt ấy, tôi nhất định không bỏ qua.”
Bạn thấy sao?