29
Đây là lần đầu tiên Thẩm Dịch Thành kể cho tôi nghe về gia đình mình.
Nhiều năm về trước, nội bộ nhà họ Thẩm xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng, các bác em đều có mưu đồ riêng.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cha ruột của vẫn mặc kệ.
Ông ấy bỏ lại vợ và con trai, đưa người trẻ ra nước ngoài và cuối cùng chếc trong một vụ tai nạn máy bay.
Đoạn thời gian sau đó, 2 mẹ con đã gặp rất nhiều khó khăn.
Mãi cho đến khi Thẩm Dịch Thành lớn lên, mới đủ năng lực loại bỏ hết những kẻ thèm muốn vị trí gia chủ và giành lại quyền kiểm soát công ty.
Đại khái là do đã dồn quá nhiều sức lực cho công việc, nên không để tâm vào chuyện cảm.
Nhưng Thẩm Dịch Thành luôn thấy có một cảm giác rất khó hiểu với tôi.
Chẳng qua là chưa ai bao giờ, cũng không biết biểu đạt sự thích của mình ra sao.
Anh học người ta đi mua đồ tặng tôi.
Nhưng mấy lần bị bà Thẩm cảnh cáo, lại có chuyện của Khương Đại Thạch đè nén trong lòng, nên tôi nào dám nhận.
Sau nhiều lần bị từ chối, Thẩm Dịch Thành cho rằng tôi không có ý với . Anh sợ việc bày tỏ cảm sẽ quan hệ của chúng tôi xấu đi nên không còn cách nào khác là thu liễm lại cảm của mình.
Nhưng mỗi lần đi công tác, cứ thấy tôi đi dạo phố mà tỏ ra thích món đồ nào, sẽ không nhịn mà mua về.
Sau đó cất hết trong phòng mình.
Lúc bà Thẩm muốn Chu Mạn Mạn vào cửa, cũng không thích thú gì. Nhưng muốn lợi dụng việc này xem tôi có ghen không.
Sau khi nghe tất cả những điều này, tôi hơi xấu hổ.
Đột nhiên tôi nhớ ra điều gì đó:
“Đêm ở khu nghỉ dưỡng ấy, có phải chúng ta đã đổi lại không?"
Anh ấy gật đầu.
"Nhưng chỉ một lúc thôi. Khi trời sáng thì lại đổi trở lại"
Thẩm Dịch Thành tôi:
“Nụ hôn đầu tiên của bị em cướp đi, thân thể cũng bị em thấy hết. Chẳng lẽ em không định chịu trách nhiệm à?"
Đây là may mắn ở đâu rơi xuống đầu ?
Phụ trách chứ!
Anh dịu dàng, rồi ôm tôi hôn thật lâu.
30
Tôi đã đánh giá thấp sự vô sỉ của Khương Đại Thạch.
Ông ta đã tránh thoát đội vệ sĩ mà Thẩm Dịch Thành sắp xếp, thừa dịp tài xế đi mua đồ mà chui lên xe.
Nhưng Khương Đại Thạch không biết chuyện chúng tôi bị đổi thân thể.
Ông ta kề con dao sắc nhọn vào cổ Thẩm Dịch Thành, nở nụ nham hiểm:
"Mày tàn nhẫn thật đấy Khương Sở Sở, ngay cả cha ruột cũng không chịu gặp"
Tôi hét lớn:
"Ông muốn gì, đừng tổn thương ấy!"
Khương Đại Thạch tôi từ trên xuống dưới:
"Ai da, là sếp của nó phải không? Nhìn quần áo cũng đắt tiền đấy! Cô Chu rất giàu, có phải không?"
Tôi căm ghét hắn ta.
Con ả họ Chu kia thật đáng hận, có thai rồi cũng không cho ta thu liễm lại .
Nghĩ bằng chân cũng biết, nhất định là ta cung cấp không ít thông tin cho Khương Đại Thạch.
Thấy tôi không gì, con dao trên tay Khương Đại Thạch lại nhích gần cổ Thẩm Dịch Thành 2 cm.
Máu trên cổ bắt đầu rỉ ra.
Tôi sợ hãi suýt nữa hét lên Thẩm Dịch Thành lại rất bình tĩnh:
"Ông tìm tôi chỉ để đòi tiền còn gì! Ra giá đi"
Khương Đại Thạch nham hiểm:
"Đây mới là con ngoan của tao chứ! Cho tao 100 triệu, tao sẽ lập tức biến mất khỏi cuộc đời mày"
Một trăm triệu?
Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga bằng vàng!
Tôi cố gắng bình tĩnh :
"Nhiều tiền như thì phải vào ngân hàng mới rút "
"Không !"
Khương Đại Thạch kích :
"Nếu tao đi ngân hàng với chúng mày thì khác gì chui đầu vào lưới? Mau lái xe đến nơi tao ở, tao giữ một đứa con tin, một đứa đi lấy tiền"
Đầu óc tôi bắt đầu nảy số.
Theo hiểu biết của tôi về Khương Đại Thạch thì ông ta không phải kẻ suy nghĩ cẩn thận kín kẽ.
Chắc chắn có kẻ sau lưng chỉ điểm.
31
Tôi quyết tâm không để Thẩm Dịch Thành bị thương nên giả vờ đồng ý.
Sau đó tôi ngồi vào vị trí lái xe và bí mật gọi cảnh sát.
Khương Đại Thạch chỉ cho tôi đến một nơi hẻo lánh, xe cộ qua lại không nhiều. Ngay cả camera giám sát cũng rất ít.
Dọc theo đường đi, Khương Đại Thạch nhiều lần mắng tôi là đứa ngu.
Kiếm tiền lại còn mang về trả cho những người bị .
Ông ta trách tôi vì tốn quá nhiều tiền để chữa bệnh cho mẹ, còn để cho bà ở quê dưỡng già quá thoải mái.
Tôi triệt để thất vọng về người đàn ông này.
Nhiều năm trong ngục không cho ông ta thay đổi một chút nào.
Lúc này, một chiếc xe tải lớn đang đi làn đối diện bất ngờ đổi hướng và đâm thẳng vào xe của tôi.
Tôi vội vàng đánh lái sang một bên, trong nội tâm dâng lên nỗi sợ hãi chưa từng có.
Tôi không sợ chếc, tôi chỉ sợ liên lụy đến Thẩm Dịch Thành thôi.
Ngay khi hai người họ bị hất văng ra khỏi xe, trước mắt tôi tối sầm lại, trong đầu tôi chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: Phải đổi lại! Tôi phải để Thẩm Dịch Thành sống!
32
Một lúc lâu sau, tôi nghe có người chuyện bên tai mình:
"Khương Sở Sở, em nhanh tỉnh lại đi"
Tôi cố gắng mở mắt ra thì thấy gương mặt của Thẩm Dịch Thành xuất hiện.
Cám ơn trời đất!
Chúng tôi đổi lại rồi.
Khi đó, thân thể có túi khí bảo vệ nên không gặp vấn đề gì. Tôi và Khương Đại Thạch thì bị văng ra ngoài xe.
Khương Đại Thạch đập đầu vào đá ch/ế/c tại chỗ, tôi thì bị gãy chân phải.
May mắn là tin cầu cứu của tôi đã cảnh sát tiếp nhận. Đi cùng cảnh sát là xe cấp cứu tới hiện trường kịp thời.
33
Cuộc điều tra nhanh chóng tiến hành.
Nguyên nhân là do tài xế say rượu nên vô ra tai nạn, Thẩm Dịch Thành vẫn hoài nghi với kết quả này.
Người tài xế có tiền sử thương tích cho người khác, đồng thời khả năng uống rượu của ông ta cũng tốt hơn so với người thường nhiều.
Cảnh sát điều tra sâu hơn thì phát hiện trong tài khoản của vợ người tài xế đã nhận một khoản tiền lớn.
Cuối cùng, họ lần theo manh mối và tra ra Chu Mạn Mạn.
Sau khi mất đi cơ hội để trở thành con dâu nhà họ Thẩm, ta hoàn toàn phát điên.
Cô ta sắp xếp để Khương Đại Thạch bắt cóc chúng tôi đến một nơi vắng vẻ, sau đó tạo ra một vụ tai nạn để hủy đi tất cả mọi thứ.
Cô ta còn dùng đứa con trong bụng để uy hiếp Hoàng Lập, ép hắn ta hỗ trợ, nếu không sẽ khởi kiện tội cư/ỡn/g h/i/ế/p.
Hoàng Lập không biết sao, đành phải tìm tới người tài xế có tiền án tiền sự này để chế tạo ra một vụ tai nạn giao thông.
Sau khi sự việc phơi bày, Hoàng Lập phải vào tù đạp máy khâu.
Còn Chu Mạn Mạn một mực khẳng định mình vô tội, tất cả đều là âm mưu của Hoàng Lập.
Cô ta tìm cách thoát khỏi sự giám sát của cảnh sát và chạy tới bệnh viện, định bụng thừa dịp tôi không đề phòng mà tấn công tôi.
Hôm đó tôi đang chống nạng đi tản bộ, vừa tới chỗ cầu thang bộ thì ta cầm con dao dơ lên uy hiếp:
"Tao đang có thai, dù gi/ế/t mày cũng không ai gì tao"
Tôi cảm nhận hơi lạnh của con dao, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh :
"Đừng hành ngu xuẩn. Dù có thai thì sau khi sinh vẫn sẽ phải vào tù đạp máy khâu thôi"
Chu Mạn Mạn bị chọc giận.
Cô ta ném cái nạng của tôi sang một bên, định liều mạng với tôi.
Nhưng ta không biết là chân tôi đã lành hơn phân nửa và không cần dùng nạng cũng di chuyển .
Giây phút ta tấn công, tôi né người sang một bên để tránh.
Chu Mạn Mạn mất đà nên ngã xuống cầu thang.
Cô ta ôm bụng hét chói tai, tôi nghĩ cái thai này chắc chắn là không giữ .
Mặc dù đứa bé cũng đáng thương, thoát khỏi cặp cha mẹ độc ác này cũng không phải là điều xấu.
Lưới trời tuy thưa khó thoát, có lời khai của Hoàng Lập, cuối cùng Chu Mạn Mạn cũng bị bắt.
Lúc nghe tin tức này, bà Thẩm ho khan mấy tiếng, sau đó bắt đầu niệm phật.
Bà tuyên bố từ giờ sẽ không can thiệp vào hôn nhân của con trai nữa.
33
Chờ chân của tôi khỏi hẳn thì cũng đã vào thu.
Thẩm Dịch Thành cao hứng đưa tôi đến núi Phượng Hoàng cách trường đại học không xa.
Anh ấy sau núi có một cái cây nhân duyên, gần đây đang cực kỳ nổi tiếng.
Thẩm Dịch Thành vừa đi vừa đỡ tôi tới đó.
Nhìn cái cây buộc chi chít sợi dây đỏ, một mảnh ký ức trong đầu tôi chợt ùa về.
Tôi từng tới đây khi còn học đại học.
Khi đó khách du lịch không nhiều như bây giờ.
Có một bà lão đi ngang qua từng :
"Đây là cây nhân duyên đấy. Nhưng phía sau có một cái tổ ong vò vẽ, rất nhiều người sau khi biết đã không tới nữa"
Kể cũng buồn .
Lúc tổ ong vò vẽ ấy, tôi nhặt 100 tệ dưới gốc cây.
Đối với một đứa phải đi cày cuốc thêm để kiếm tiền đóng học như tôi, đây là một khoản lớn.
Tôi cảm thấy vận may này là do cây nhân duyên ban tặng!
Có lẽ nó hi vọng là sau khi nhặt tiền, tôi sẽ xử lý cái tổ ong này cho nó.
Nhớ tới đây, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bỗng nhiên Thẩm Dịch Thành nở một nụ quyến rũ.
Sau khi tra hỏi, tôi mới biết là cũng cất giấu một đoạn ký ức.
Hóa ra hôm đó cũng tới đây tập thể dục.
Lúc thấy một dùng áo khoác để hái tổ ong vò vẽ xuống, đã đứng từ xa quan sát thật lâu.
Tự dưng lại nhớ tới khi còn bé, lúc đó cha đã ngoại .
Vì cho nhân nhỏ vui vẻ, ông ta còn ném con ruột của mình vào hộp kẹo đầy kiến.
Đây cũng là lý do vì sao Thẩm Dịch Thành rất sợ côn trùng.
Sau đó Thẩm Dịch Thành quay về trường và gặp lại bé không sợ ong kia.
Anh không do dự mà lập tức chiêu mộ vào đội của mình.
Có lẽ duyên phận của hai người bắt đầu từ đó, chỉ là cả hai đều chưa từng nhận ra.
Ánh mặt trời chiếu lên cây nhân duyên, khiến nó như đang tỏa sáng.
Thẩm Dịch Thành ôm tôi vào lồng ngực, dùng ngón tay thon dài mà ấm áp đeo cho tôi một chiếc nhẫn kim cương.
Tôi nhặt một cái lá lên, nhẹ nhàng đặt giữa hai tay đang đan chặt vào nhau của chúng tôi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra mình đã có mối nhân duyên tốt đẹp nhất cuộc đời này.
(Hết)
Bạn thấy sao?