8
Tôi đẩy Chu Mạn Mạn đang chắn trước mặt ra.
Cô ta loạng choạng vài bước rồi vấp vào tường ngã ngửa. Sau gáy xuất hiện một cục sưng to như quả trứng gà ta hét lên đau đớn.
Tôi phớt lờ và lập tức chạy tới bên hồ bơi.
Chỉ thấy Hoàng Lập đang đứng trên bờ há miệng to, vừa vừa :
"Bí thư Khương phải đạp chân như chó mới nổi lên "
Trong bể bơi, Thẩm Dịch Thành giãy giụa một cách tuyệt vọng và không ngừng thở dốc.
Nào còn dấu vết cao ngạo và lạnh lùng như ngày thường.
Tôi cởi áo vest ra và giận dữ hỏi Hoàng Lập:
"Sao không cứu người?"
Hắn thờ ơ :
"Chỉ là một thư ký thôi mà! Quần áo của tôi đắt lắm, quản gia sẽ tới ngay bây giờ"
Đậu xanh rau má thằng chó!
Tôi nhấc chân đạp hắn xuống nước, sau đó bơi đến chỗ Thẩm Dịch Thành và vớt ấy lên bờ.
Chu Mạn Mạn vừa che cục u trên đầu vừa hét chói tai:
"Anh Dịch Thành, họ đâu có cố ý, sao lại đẩy ấy xuống nước?"
Hay lắm!
Mạng của Hoàng Lập là mạng, mạng của Khương Sở Sở tôi thì không phải sao?
Thấy tôi sắp phát điên, mẹ ruột của sếp còn cất giọng mỉa mai:
"Dịch Thành à, Hoàng Lập cũng có lòng tốt mà. Cậu ấy kể với mẹ ngày bé biết bơi là do người lớn ném xuống nước, cứ thế là học "
Tôi muốn chửi cho bà ta một trận.
Nhưng khi thấy ánh mắt âm trầm của Thẩm Dịch Thành, tôi đành phải ngậm miệng.
Không có biện pháp nào khác!
Sếp là cha là mẹ, bà ta coi như bà nội của tôi rồi.
Không thể đắc tội!
Không ngờ, Thẩm Dịch Thành trực tiếp chất vấn mẹ mình:
“Các người không biết đây là mưu sát không thành sao?"
Một thư ký nho nhỏ mà dám mạnh miệng khiến bà Thẩm trố mắt ra .
Hoàng Lập thì đứng nghiến răng nghiến lợi bên cạnh.
Tôi đoán là thằng choá này bị tôi từ chối nhiều lần nên muốn trả đũa.
Dù sao mẹ của tổng giám đốc cũng không thích tôi nên hắn thể liều, vừa vặn giúp bà ta hả giận.
Không khéo còn thưởng thêm!
Nghĩ đến có người hỗ trợ mình, Hoàng Lập nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Thư ký Khương không thể . Vừa rồi là đứng không vững nên tự ngã, tôi chỉ không kịp cứu người thôi"
Đây là muốn lợi dụng việc không có camera giám sát nên bậy bạ à?
Thẩm Dịch Thành nhíu mày đứng đó, lạnh lùng Hoàng Lập:
"Anh dám không đẩy tôi?"
Hoàng Lập cợt nhả, dơ bốn ngón tay lên trời thề:
"Nếu tôi dối, cứ để cảnh sát bắt tôi đi đạp máy khâu"
Cãi nhau cùng mấy thằng cùn là thế đấy.
Thẩm Dịch Thành đang định tiếp tục truy cứu thì hắt xì liên tục mấy lần.
Xong con ong!
Đây là dấu hiệu của cảm lạnh.
Vì không để cơ thể của mình phải chịu tội, tôi vội :
"Thư ký Khương đừng để ý đến mấy thằng điên nữa! Mau đi thay quần áo khô trước đi. Dùng tạm đồ ngủ của tôi"
Chu Mạn Mạn nghe thì tức giận:
“Anh Dịch Thành, sao có thể để thư ký mặc quần áo của ?”
Thẩm Dịch Thành không để ý đến ta, ngước mắt tôi:
"Không cần! Quần áo của tôi để trong phòng , kích thước vừa vặn."
Lúc này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ánh mắt bà Thẩm còn lạnh hơn dao!
Tôi cũng bị sốc đến nỗi không thốt lên câu nào.
Tại sao trong phòng của sếp lại có quần áo của tôi??
9
Sau khi lên phòng, Thẩm Dịch Thành nhanh tay mở phòng thay đồ.
Tôi chế/c lặng mấy giây, bên trong quả thật có một ngăn đựng đầy quần áo cùng túi xách đắt tiền cho phụ nữ.
Hình như tôi từng thấy qua những thứ này trong lúc đi công tác.
Vì để thuận tiện đi nên Thẩm Dịch Thành thường xuyên sống trong một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.
Tủ đồ của ấy là tôi sắp xếp cho.
Trong đó chứa đầy âu phục may thủ công của nam giới, không có bất cứ thứ gì của phụ nữ.
Đùa chứ.
Chẳng lẽ sếp tôi thực sự thích những thứ này sao?
Thẩm Dịch Thành lấy ra một bộ quần áo nữ rồi đi vào phòng tắm, bước thẳng vào bồn tắm lớn.
Tôi hoảng hốt:
"Sếp ơi chờ chút! Anh muốn gì?"
Thẩm Dịch Thành rất bình tĩnh:
"Đương nhiên là tắm nước nóng. Muốn thân thể mình bị bệnh à?"
Không, ý tôi không phải thế!
Sau khi bị hoán đổi cơ thể, tôi luôn tắm trong bóng tối, mỗi lần không quá 5 phút.
Tôi nghĩ rằng ấy cũng điều tương tự chứ!
Nếu ấy tắm mà vẫn bật đèn, chẳng phải là cái gì cũng thấy rồi sao?
Đầu tôi tê dại :
“Sếp ơi, gần đây có tắm như thế này không? ”
"Tất nhiên là có rồi. Nếu không thì sao mà sạch ?"
Bệnh sạch sẽ đáng chế/c!
Mặt tôi đỏ bừng, run rẩy :
"Nhưng, mà đang ở trong cơ thể của tôi"
Thẩm Dịch Thành nhướng mày:
"Đừng với tôi là em chỉ tắm rửa qua loa nhé!"
Nhìn vẻ mặt như muốn lập tức lôi tôi ra mẫu một lần kia, tôi co giò chạy mất dạng.
10
Buổi tối, Thẩm Dịch Thành nghỉ ngơi ở trong phòng cho khách.
Vì không để cho cơ thể của mình bị bệnh, tôi quyết định vào bếp nấu cho ấy một bát canh gừng.
Vừa bưng tới cửa, tôi đã nghe thấy giọng cao ngạo của bà Thẩm đang khiển trách Thẩm Dịch Thành:
"Thư ký Khương cũng tâm cơ lắm! Lời cảnh cáo của tôi còn chưa đủ cho hiểu sao?
Cô có tư cách gì mà đi cùng con trai tôi về ăn cơm? Nhà họ Thẩm là nơi mà có thể ngủ lại sao?
Cô đúng là một con hồ ly tinh lăng loàn, dã tâm cũng không nhỏ đâu"
Ồ, Thẩm phu nhân giọng đĩnh đạc, không thấy giống như người mắc bệnh gian đoạn cuối chút nào.
Thẩm Dịch Thành bị đến mức không biết phải phản bác ra sao.
Tôi chỉ cảm thấy buồn thôi.
Hàng ngày bà ta vẫn ở trước mặt con trai mình bày ra cái dáng vẻ nhu nhược yếu đuối mong manh.
Hơi chút là lại bắt đầu rơi nước mắt.
Bà ta mình chỉ còn sống vài năm nữa, tâm nguyện duy nhất là ôm cháu nội.
Ai ngờ người mặt mũi hiền lành cũng có thể ăn thịt người chứ?
Thẩm Dịch Thành vẫn im lặng.
Bà Thẩm càng đắc ý vênh váo:
"Đừng tưởng con trai tôi nhảy xuống cứu là quan tâm . Chẳng qua nó chỉ không muốn cái nhà này có ma thôi.
Chu Mạn Mạn là con dâu tôi đã định, xách giày cho con bé cũng không xứng. Bỏ hết những tâm tư không nên có đi"
Lúc này, bà Thẩm đã thấy tôi, gương mặt nhanh chóng đổi sang biểu đau buồn:
"Con trai à, thư ký của con thật quá đáng, ta gọi mẹ là bà già.
Con mau sa thải ta trước khi kết hôn đi"
Tôi nghe đến đây thì sốt hết cả ruột gan.
Con trai bà lấy vợ thì liên quan gì tới tôi mà phải đuổi việc?
Nghĩ tới nghĩ lui, có thể là bà ta sợ Thẩm Dịch Thành có ý với tôi, nếu không tại sao lại trả lương cao ?
Cộng thêm Chu Mạn Mạn suốt ngày bên tai khích bác ly gián, bà ta lại càng không ưa tôi, sợ tôi thành cục đá chắn đường khiến bà ta không ôm cháu nội.
Tôi đang định thì Thẩm Dịch Thành lên tiếng trước :
"Tôi sẽ không rời khỏi công ty."
Ông chủ à, tốt lắm!
Tôi chưa kịp cho Thẩm Dịch Thành một ánh mắt cảm kích thì bà Thẩm đã lập tức nắm cánh tay tôi ăn vạ:
"Con trai thấy chưa? Một thư ký nhỏ cũng dám ăn thô lỗ như "
Tôi trợn mắt:
"Đâu có đâu. Thư ký Khương chỉ ấy sẽ không rời công ty, không mắng chửi một chữ nào. Mẹ đừng suy đoán"
Bà Thẩm sững sờ trong hai giây.
Sau đó chuyển hướng rất nhanh:
"Ý mẹ là trước khi con tới, ta còn nguyền rủa cho mẹ ch/ếc sớm"
Thẩm Dịch Thành sửng sốt.
Ha ha ha...
Chắn chắn ta chẳng bao giờ nghĩ tới, chỉ ngồi im một chỗ cũng có thể trúng đạn.
Bà Thẩm lạnh lùng liếc Thẩm Dịch Thành, sau đó giả vờ tức giận đến ngất đi và ngã về phía tôi.
Tôi cưỡng chế đưa bà ta về phòng, tránh cho bà ta giở trò giả vờ bị người đụng ngã.
11
Ngày hôm sau, trên đường trở lại công ty, Thẩm Dịch Thành ngập ngừng mở miệng hỏi:
"Thư ký Khương, trước đây mỗi lần em đến nhà tôi đều bị mẹ tôi đối xử như à?"
Tôi ho khan hai tiếng, dùng sự lúng túng lịch sự bày tỏ sự khẳng định.
Bà Thẩm thực sự không dễ đối phó đâu.
Cứ vài ngày bà ta lại tìm đủ lý do gọi tôi đến nhà để "dạy bảo", còn cảnh cáo tôi không cho con trai bà biết.
Nếu không thì bà ta sẽ giả vờ phát bệnh và đổ lỗi do tôi bà ta tức giận.
Xem ở phần tiền lương cao ngất nên tôi nhịn.
Huống chi tôi từ bé tới lớn đã bị rất nhiều người mắng còn gay gắt hơn, việc này cũng chẳng đáng là gì.
Bà Thẩm là người giàu có, bà cho rằng tôi không tiền không quyền, không xứng đáng với con trai vàng bạc của bà.
Lời bà ta thường xuyên nhất là:
"Dịch Thành là đứa con tôi sinh ra, đừng hòng có suy nghĩ không an phận"
Ừm, người ta là mẹ con mà.
Cũng không thể nào vì một thư ký bé nhỏ như tôi mà xảy ra mâu thuẫn .
Vì , tôi cứ im lặng chịu đựng mọi thứ.
Đối với lời của bà Thẩm, tôi cứ nghe vào tai phải, cho ra tai trái thôi.
Đột nhiên, Thẩm Dịch Thành nghiêm túc :
"Tôi xin lỗi, tôi không biết bà ấy sẽ đối xử với em như "
Tôi giả vờ không có việc gì:
"Không sao đâu! Anh trả tôi tiền lương cao như cơ mà, mấy chuyện này tôi chịu đựng "
Thẩm Dịch Thành cau mày :
"Tôi trả lương cao cho em vì em là người đem lại lợi ích cho công ty"
Nói cũng không sai.
Trên danh nghĩa tôi là thư ký ở công ty tôi cũng là nhân viên gương mẫu nổi tiếng. Tôi đã cùng sếp tham gia đủ các loại tiệc lớn nhỏ, lấy những đơn hàng trị giá hàng chục triệu đô.
Bàn tay của Thẩm Dịch Thành lướt qua cằm tôi.
Hành mập mờ này trước kia cũng từng xuất hiện nhiều lần và tôi cũng như thường lệ vô thức tránh ra phía sau.
Thẩm Dịch Thành giải thích:
"Đừng sợ, tôi chỉ muốn bù đắp cho em thôi. Em thích gì?"
Tôi chưa kịp lên tiếng thì ấy đã tiếp tục :
"Tôi tặng em một căn biệt thự nhé? Có cả một cái bồn tắm vàng cực lớn, em có thể ngâm mình thư giãn trong đó"
Ai da, cái này vượt quá tưởng tượng của tôi luôn!
Trước đây Thẩm Dịch Thành cũng tặng tôi quần áo và túi xách.
Nhưng sau khi bị bà Thẩm cảnh cáo thì tôi từ chối vài lần.
Sau đó ấy cũng không tặng thêm nữa.
Lần này lại định tặng quà lớn sao.
Tôi bị cho kinh ngạc.
Thẩm Dịch Thành tôi bằng ánh mắt thâm trầm:
"Em suýt chút nữa chế/c đuối trong nhà tôi, đây coi như là bồi thường"
Câu này mơ ước giàu trong tôi bắt đầu trồi lên.
Tốt quá rồi!
Một căn biệt thự với CEO chỉ là muỗi, với tôi thì khác lắm.
Dù sao ấy cũng sắp kết hôn rồi.
Đây là tài sản trước hôn nhân đó, ngu sao mà không lấy?
Kết hôn xong mới tặng thì lại lại bị Chu Mạn Mạn khó dễ.
Bạn thấy sao?